Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1081: Khiêu Chiến 3




Khánh Trần suy tư nói:

"Ta đã ghi lại tọa độ nơi này, nhưng việc vớt tiền vàng dưới thuyền đắm lên, chỉ sợ còn phải chờ sau khi gió êm sóng lặng. Đêm nay cứ hoàn thành khiêu chiến, sau đó khi tất cả mọi người không còn truy sát, ta lại trở lại nơi này vớt tất cả tiền vàng lên."

Mặc dù bây giờ Bạch Trú không thiếu thủ đoạn kiếm tiền, nhưng đến cũng đến rồi....không có chuyện thấy tiền mà không lấy!

Trương Kiệm trốn ở trong khoang thuyền, chợt thấy sau khi thiếu niên thiếu nữ kia giết hết không biết bao nhiêu người, đột nhiên lại sánh vai ngồi trên lan can boong thuyền nói chuyện.

Cứ như sóng biển vô biên và mây đen buông xuống không khiến họ sinh ra bất cứ cảm giác áp bách gì.

Trương Kiệm la lớn:

"Các ngươi đang làm gì vậy?"

Khánh Trần quay đầu cười hô:

"Chờ gió đến!"

Trương Kiệm không hiểu nổi, có phải đầu óc của những kẻ du hành đều có vấn đề như thế không?!

Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy, thiếu niên này dường như đang thật sự đợi gió đến, mà còn đang đợi một trận gió lốc hiếm thấy.

Bên trong tàu Quang Mang Tứ Xạ, Cabris cảm thấy có điểm gì đó là lạ, tiếng súng ngừng rồi nhưng không ai đến tìm hắn, cũng không có người nào đến giết hắn, như cứ thế bỏ mặc hắn tự sinh tự diệt trên đại dương bao la này.

Qua năm phút đồng hồ, Cabris lấy hết dũng khí lặng lẽ tới gần cửa sổ, thấy một màn Trương Kiệm vừa mới nhìn thấy kia.

Thiếu niên và thiếu nữ sánh vai ngồi trên lan can boong thuyền, bình tĩnh đối mặt với sóng biển vô tận.

Cabris yên lặng nhìn hết tất cả, hắn thề một màn này đủ để rung động tâm khảm bất cứ người nào.

Sóng biển cuồng bạo và gió lốc gào thét giống như là phông nền cho hai người này.

Thân ảnh màu đen mơ hồ của đám cự thú biển sâu đang điên cuồng ăn uống dưới thuyền cùng bóng dáng hai người tôn lên lẫn nhau, trở thành sự so sánh cực hạn giữa yên tĩnh và bạo lực.

Trên đời này không có một hoạ sĩ nào, có thể vẽ lại khung cảnh hoàn mỹ chấn nhiếp hồn người này.

Ương Ương thoải mái ngồi trên lan can, hai chân thò ra ngoài lan can lắc lư:

"Mỗi lần kỵ sĩ các ngươi tấn thăng đều phải đối mặt loại tình huống nguy hiểm này sao?"

"Đúng, cửu tử nhất sinh."

Khánh Trần đáp.

Ương Ương nghiêng đầu hỏi:

"Vượt qua hung hiểm cửu tử nhất sinh, để làm một vài chuyện không thể làm nhưng lại rất muốn làm....Đây chính là tinh thần lãng mạn của kỵ sĩ à. Trước kia ở thế giới trong nghe kể những chuyện xưa của kỵ sĩ, ta không hiểu cho lắm, nhưng tự mình đi theo ngươi trải nghiệm qua một lần, có vẻ hơi hiểu một chút."

Khánh Trần cười cười:

"Trên đời này không phải cũng có rất nhiều người, tình nguyện làm những chuyện có vẻ vĩnh viễn không kết thúc sao, ví dụ như các bậc tiền bối của chúng ta, ví dụ như chuyện các ngươi đang làm."

Ương Ương suy nghĩ một lát lại trêu đùa:

"Không giống, các tiền bối không thấy hy vọng vẫn làm, nhưng chúng ta có tiền lệ thành công để có thể tham khảo. Chúng ta phát động phong trào biểu tình của học sinh vì biết chỉ có thiếu niên mới có thể cứu vớt thế giới này. Ngươi nghĩ xem, vì sao trong anime luôn là thiếu niên cứu vớt thế giới? Không phải vì người trung niên nghe thấy thế giới sắp hủy diệt, phản ứng đầu tiên của họ sẽ là, còn có chuyện tốt này? Không mau hủy diệt đi? Giới trung niên đã không còn hứng thú cứu vớt thế giới, cho nên, thiếu niên mới là mồi lửa của thế giới này."

Ương Ương nói tiếp:

"Mọi người luôn chế giễu người tuổi trẻ ngây thơ, trẻ con, lý tưởng hóa, nhưng mà chính cái dũng khí thẳng tiến không lùi này, mới có thể nhóm lên ngọn lửa. Một ngày nào đó, lửa sẽ bốc cháy."

Khánh Trần bỗng nghĩ tới lời sư phụ thường nói.

Bằng hữu của ta ơi, ngươi không thể dùng sự dịu dàng để đấu với hắc ám, phải dùng lửa.

Hắn nhìn con sóng đang từ từ dâng cao phía xa cười nói:

"Cơn gió mà ta muốn, rốt cuộc đã đến."

Ở tận cùng thế giới, có một con sóng không ngừng dâng cao, cao hơn cao nữa giống như một bức tường đen.

Khánh Trần trở lại trong khoang thuyền, lấy ván lướt sóng của mình ra.

Trương Kiệm trợn mắt hốc mồm, trong lòng tự nhủ con hàng này không thật sự muốn đi lướt sóng đấy chứ?!

Không thể nào không thể nào, sẽ không có ai muốn lướt sóng trong thời tiết quỷ quái này?

Ương Ương nở nụ cười, nàng mang theo Khánh Trần bay qua Tàu Quang Mang Tứ Xạ, sau đó tiến vào khoang thuyền xách Cabris bị áp chế không thể động đậy kia trở về Tàu Bắc Cực.

Dị năng giả trọng lực cấp B ngang ngược như vậy đấy.

Khánh Trần nói:

"Ta điều khiển Tàu Quang Mang Tứ Xạ đi hoàn thành Sinh tử quan, ngươi ở trên Tàu Bắc Cực giúp họ ổn định thân thuyền một chút, chờ ta trở về."

Ương Ương cười hỏi:

"Có lẽ ngươi không về được đâu, ta hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng. Tất cả mọi người đều nói, cả một đời các kỵ sĩ đều theo đuổi cực hạn, vậy ngươi nói xem đến cùng thì cực hạn của các kỵ sĩ ở đâu?"