Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1085: Sắp Xếp 1




“Đáng tiếc hiện giờ chưa biết được điều kiện nhận chủ của vật cấm kỵ này, không biết nó có tác dụng gì nữa, nếu không thông qua thời gian dài tìm hiểu thì rất khó xác định được.”

Khánh Trần thì thào:

“Xem ra phải tìm kiếm cửa đột phá từ chỗ Cabris.”

Trong chuyến đi Châu Âu lần này, thu hoạch của Khánh Trần vô cùng phong phú.

Bản thân tấn cấp C.

Thu được tọa độ con thuyền chứa kho báu chìm dưới đáy biển.

Thu được một vật cấm kỵ.

Bất kỳ chuyện gì cũng là thứ mà người bình thường thèm khát có được.

Chờ đã, lúc này Khánh Trần cảm thấy điểm bất thường, còn có một thứ mà hắn bỏ sót, chính là chân khí Kỵ Sĩ.

Trước khi khiêu chiến cửa ải sinh tử, dưới sự giúp đỡ của thuật hô hấp phần đầu, chân khí Kỵ Sĩ của Khánh Trần đã trải rộng khắp toàn thân.

Nhưng sau khi hoàn thành cửa ải sinh tử, chân khí Kỵ Sĩ sẽ được tăng cao.

Hiện giờ chân khí Kỵ Sĩ trong cơ thể Khánh Trần đã vượt xa số lượng mà bản thân hắn gánh chịu được, khiến hắn như một quả bóng đang chịu đựng tới cực hạn.

Không đúng, Khánh Trần phát hiện ra chân khí Kỵ Sĩ trong cơ thể mình đang điên cuồng ngưng tụ lại.

Cho đến khi số chân khí đó ngưng tụ thành một giọt nước ở trong cánh tay, tụ vào trong cốt tủy của mình, sau đó nhờ vào chức năng tạo máu để tụ hợp vào trong mạch máu.

Chân khí Kỵ Sĩ đang xuất hiện biến hóa về chất.

Hiện giờ Khánh Trần chưa thể cảm nhận được điều gì, hắn chỉ có thể phỏng đoán sau khi tất cả chân khí Kỵ Sĩ hóa thành chất lỏng thì chắc chắn sẽ có hiệu quả khó lường.

Nhưng chân khí Kỵ Sĩ tăng cao chắc chắn sẽ khiến Thu Diệp đao thêm phần sắc bén, hơn nữa trước đây lúc Khánh Trần điều khiển Con Rối Giật Dây, chỉ có thể biến hai mét Con Rối Giật Dây trở thành lưỡi đao.

Hiện giờ hóa một sợi nhánh dài 50m thành lưỡi đao cũng không thành vấn đề.

Khánh Trần dùng dây thừng trói chặt Cabris lại, đi ra ngoài khoang thuyền.

Ương Ương thấy hắn đi lên boong thuyền, cười hỏi:

“Sao rồi, có thu hoạch gì không?”

“Có.”

Khánh Trần gật đầu.

Ương Ương hỏi tiếp:

“Một mình ngươi có thể xử lý được hắn hả?”

“Có thể.”

Khánh Trần lại gật đầu đáp.

Kết quả là một giây sau, hai mắt Ương Ương nhắm lại, ngất xỉu, Khánh Trần vội vàng đỡ nàng, bế nàng vào trong phòng thuyền trưởng.

Khi nãy Ương Ương bộc phát ra lực lượng sánh ngang với thần linh, việc này khiến nàng tiêu tốn rất nhiều tinh thần lực.

Mặt ngoài cô bé này tỏ ra mình không hề có chuyện gì, nhưng thật ra sớm đã là nỏ mạnh hết đà.

Nhưng sau khi trở lại boong thuyền, nàng không lập tức ngất xỉu mà cưỡng ép mình cố gắng chịu đựng, sau khi xác định một mình Khánh Trần có thể đối phó với nguy cơ thì mới yên lòng chìm vào trong trạng thái ngủ say.

Cũng may tiêu hao của Ương Ương không lớn, không ảnh hưởng tới tính mạng và năng lực của nàng.

Nếu như hắn hoàn thành cửa ải sinh tử chậm hơn một chút, không xử lý tốt thì sợ rằng chính nàng cũng phải ra đi.

Khánh Trần thở dài, chuyến đi lần này hắn đã nợ ơn đối phương rất nhiều.

Hiện giờ cơn bão đã dần tan, hắn đắp chăn cho Ương Ương xong thì giục Truong Kiệm mau kéo mỏ neo lên, trở về bến cảng Amsterdam rồi nói tiếp.

Không thể giữ thuyền Bắc Cực được nữa, dù sao tất cả các tổ chức cũng sẽ dựa vào manh mối này để tìm kiếm hắn, như vậy mấy người Trương Kiệm, lão John sẽ gặp xui, chắc chắn sẽ bị bọn hắn tra tấn hỏi cung.

Khánh Trần tìm gặp lão John, Nidup và Trương Kiệm:

“Nếu như tìm được con thuyền chứa kho báu chìm dưới đáy biển, ta sẽ cho các ngươi số tiền đủ để các ngươi tiêu tới cuối đời. Các ngươi có đồng ý thay tên đổi họ, chuyển tới nơi khác sống hay không?”

Lão John và Nidup nhìn nhau, vội gật đầu:

“Ta đồng ý!”

Chỉ có Trương Kiệm do dự đôi chút:

“Vậy là không thể giữ thuyền Bắc Cực lại phải không?”

Khánh Trần gật đầu:

“Đúng vậy, các ngươi cũng thấy những chuyện vừa rồi, sẽ có những kẻ vì tìm thấy manh mối liên quan tới ta mà ra tay với những người vô tội. Nếu các ngươi rơi vào trong tay chúng, e là còn thê thảm hơn cả cái chết.”

Trương Kiệm thì thào:

“Ban đầu ta nên giật dây ngươi lên thuyền Alps gây họa cho Craig mới phải…”

Nói tới đây, Trương Kiệm đột nhiên nói với Khánh Trần:

“Ta muốn đổi một thân phận khác, sang Bắc Mỹ thử vận may.”

“Ngươi muốn trở thành người du hành? Nhưng ngươi là người Châu Âu mà.”

Khánh Trần nói.

Nếu như Trương Kiệm là người du hành, ngay khi bắt đầu ra tay hắn đã quay trở về trong nước rồi, nhưng đối phương không phải, bất kể Khánh Trần cố gắng tới mức nào cũng không thể giúp đỡ đối phương đột phá gông xiềng của thế giới ngoài được.”

Nhất định phải tới thế giới trong để “mạ vàng”.