Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1574: Đừng Hỏi Ta




Thừa nhận sự đặc biệt của học viện nông nghiệp giống như thừa nhận sự ngu xuẩn của mình.

Nhưng họ lại nhận ra được một cách rõ ràng, ngoại trừ học viện nông nghiệp, không có câu trả lời nào khác nữa.

Có người vừa đi vừa nói:

“Thảo nào học viện nông nghiệp phải xây dựng cứ điểm chiến tranh, nếu ta có nhiều báu vật như thế thì ta cũng xây cứ điểm bảo vệ chúng…”

Lúc này, đến cả cứ điểm chiến tranh cũng có được lời giải thích hợp lý…

Dù sao cũng là nơi sản xuất ra những vật phẩm tần kỳ, bảo vệ như thế nào cũng không quá!

Huyễn Vũ đứng trong đám đông nghe người ta phân tích cũng biết được những thứ kia từ đâu mà có, hắn cũng biết tại sao trường học của người du hành thời gian lại có được chúng.

Khánh Trần.

Với quan hệ của Khánh Trần và ảnh tử, với địa vị của Khánh Trần ở thế giới trong hiện nay, lấy được thực vật ở khu cấm kỵ là một việc hết sức dễ dàng.

Nhưng mà...hắn cũng đâu thể đến học viện nông nghiệp đòi được!

Cũng không thể đòi Zard.

Hôm qua hắn còn cằn nhằn với Zard không nên đến học viện nông nghiệp, hôm nay hắn lại tìm đối phương đòi đặc sản của học viện nông nghiệp, thế thì mất mặt quá.

Huyễn Vũ hắn đây không mở miệng yêu cầu được!

Huyễn Vũ mở app diễn đàn của trường lên, nhìn dòng chữ “Đổi thương phẩm với số lượng có hạn 7 giờ sáng mỗi ngày”, hắn suy tính chốc lát rồi đặt đồng hồ báo thức lúc 6 rưỡi sáng…

Hắn vừa mới đặt báo thức xong thì cách đó không xa có người hô.

“A! Bên kia có học sinh của học viện nông nghiệp!”

Trong sân trường, Tôn Sở Tư và Đoàn Tử ôm hũ trà đi ngang qua đây, nghe được tiếng hô thì vội vàng cúi đầu sải bước đi về phía học viện nông nghiệp.

“Bạn học à, xin hỏi hàng hóa tiêu thụ trong trường được lấy từ học viện nông nghiệp các ngươi sao?”

“Bạn học, xin hỏi khi nào mới có thể cung cấp lô hàng mới?”

“Ơ? Bạn học, hũ trà trong tay ngươi là thương phẩm à? Có thể bán cho ta không, ta trả bằng nhân dân tệ! Một trăm nghìn!”

Tôn Sở Từ:

“Ta không biết, không phải, đừng hỏi ta!”

Tôn Sở Từ và Đoàn Tử càng đi càng nhanh, dần dần biến thành chạy, bỏ các học sinh nhiệt tình lại phía sau.

Cho đến khi họ quét mống mắt chui vào trong học viện nông nghiệp mới thờ phào một hơi.

Nhiệt tình quá!

Lúc này, Khánh Trần đã đến học viện từ sớm, hắn đang kiểm tra tình trạng sinh trưởng của các cây trồng.

Tính thời gian thì hôm nay các loài thực vật đều bắt đầu đợt sinh sản đầu tiên, sản lượng của học viện nông nghiệp cũng sắp tăng mạnh trong tích tắc, phải lên tinh thần tự thân vận động.

Tôn Sở Từ và Đoàn Tử đứng ở cửa của cứ điểm chiến tranh, yên lặng nhìn Khánh Trần.

Rồi họ lại nhìn về những cây trồng trong vườn.

Tử Lan Tinh là vật phẩm phụ trợ tu luyện.

Trà Cảnh Sơn là vật phẩm tăng thị lực.

Trường Sinh Thiên là vật phẩm nâng cao sức mạnh.

Bảo vật người người tranh cướp ngoài kia đang ở ngay trước mặt họ!

Hơn nữa, với sự hiểu biết của họ về vườn cây này, họ biết rõ sản lượng của những thứ này trong tương lai.

Hiện tại học sinh trong học viện đánh nhau túi bụi vài vài túi trà, nhưng tổng sản lượng những người đó tranh giành với nhau cũng chỉ bằng tổng sản lượng mà Khánh Trần cho hai người Tôn Sở Từ và Đoàn Tử mà thôi.

Tử Lan Tinh mà ba câu lạc bộ lớn cùng nhau mua đứt ở đây lại rụng vài chục lá mỗi ngày, sau này sẽ còn nhiều hơn.

Càng khỏi phải nói đến Trường Sinh Thiên, ảnh tử cướp của Kashima liền một lúc hai mươi cây, hôm nay sẽ biến thành hơn bốn mươi cây…

Vì vậy, sản phẩm trong cửa hàng của trường học chẳng qua là những thứ Khánh Trần thả ra để thử nghiệm.

Tôn Sở Từ và Đoàn Tử nhìn viện trưởng, thầm nghĩ đây mới thật sự là dựa hơi, từ vô sản thành quý tộc!

Tôn Sở Từ bỗng cảm thấy điều đáng tự hào nhất trong đời mình chính là chịu đựng được sự cô tịch và phán đoán chính xác!

Trong học viện nông nghiệp, viện trưởng tùy tiện cho một chút gì đó thôi cũng tốt hơn nhiều so với việc cày điểm một tháng ở bên ngoài!

Trong lúc họ suy tư, Khánh Trần nhìn về phía họ:

“Đến sớm thế, những người khác còn chưa tới đâu, không phải đã bảo là cuối tuần có thể 10 giờ mới đến à? Nhưng hai người đứng ngây ra đó làm gì thế, mau làm việc đi, Tử Lan Tinh ra hoa kết quả rồi, hái quả xuống chôn trong đất đi, nhớ cắt tóc và móng tay đấy.”

“A...được, được, được.”

Tôn Sở Từ và Đoàn Tử hoàn hồn rồi nhanh chóng đi làm việc, nhất định phải biểu hiện thật tốt!

Họ nhận ra, những ồn ào hỗn loạn ngoài kia dường như không mảy may ảnh hưởng đến vị viện trưởng này.

Hoặc là nói, thật ra những chuyện khiến hai người họ kinh ngạc ở bên ngoài chẳng đáng vào mắt viện trường,

Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì viện trưởng còn nhỏ hơn họ hai tuổi, nếu còn đang đi học thì mấy tháng sau mới lên cấp ba.

Khánh Trần ngồi trên ghế dựa, lấy một con dao mổ từ trong túi ra.