Trước khi chia tay, ca ca tìm được vật cấm kỵ trên người Lee Byung Hee và tặng cho hắn.
Đây là một món quà được nhiều người biết đến, vật cấm kỵ ACE – 043, Dao mổ của chuyên gia tâm lý.
Kỳ lạ là chuyên gia tâm lý không hề cần đến dao mổ, hắn cũng không có cách nào lên bàn mổ, vì sao một chuyên gia tâm lý sẽ tạo ra một con dao giải phẫu?
Hơn nữa tác dụng của nó vô cùng quái dị, ký chủ dùng nó tấn công kẻ địch, kẻ địch bị thương ở đâu thì trên cơ thể của ký chủ cũng sẽ xuất hiện vết thương tương tự ở đúng vị trí đó.
Vết thương của hai bên vĩnh viễn không khép lại, vết thương sẽ nhiễm trùng, nổi mủ, đau buốt, người bị thương đêm đêm không thể yên giấc, cả đời sống trong đau đớn, cho đến khi nội tạng của cả hai suy kiệt rồi tử vong.
Lúc trước ảnh tử cướp được thứ này đưa cho Khánh Trần bởi vì tiện tay đưa thôi, nhưng vật cấm kỵ này không thích hợp với hắn, hắn cũng không dám dùng.
Lee Byung Hee mang theo thứ này bởi vì hắn muốn dùng mạng đổi mạng, có lẽ vị bán thần này nghĩ rằng dù không giết được ảnh tử thì cũng phải tìm cơ hội cho Trần Dư hoặc ảnh tử một vết thương khó lành, còn hắn mượn kén sống lại, thoát khỏi sự thẩm phán của dao giải phẫu.
Đáng tiếc hắn không dùng đến đó.
Khánh Trần cũng không dùng được, bởi vì Khánh Trần không có cách nào thoát khỏi sự phán xử của con dao này.
Có cách nào lách luật được không nhỉ? Tạm thời Khánh Trần không nghĩ ra.
Không biết bắt đầu từ khi nào, điều đầu tiên khi Khánh Trần nhìn thấy vật cấm kỵ là có thể lợi dụng sơ hở không…
Các đệ tử Khánh thị lục tục đến học viện, chỉ có Nam Cung Nguyễn Ngữ vẫn chưa tới.
Lúc này, khi Zard lấm la lấm lét chui vào, hai mắt Khánh Trần bỗng sáng rực lên.
Tổ hợp một dị năng giả hệ nguyên tố Thổ miễn dịch với mọi thương tổn vật lý và một con dao hai lưỡi vật lý?
…
Cùng lúc đó, ở một phía khác.
Khi Nam Cung Nguyên Ngữ từ nhà ăn trở lại ký túc xá thì thấy các thành viên của Hội Tam Điểm đang đứng trước cửa phòng của hắn với vẻ mặt hưng phấn.
Những ngày qua hắn vô cùng mệt mỏi, mỗi ngày trở lại ký túc xá đều không ngủ mà chỉ tập trung tu luyện.
Dù sao vừa mới chuyển từ Chuẩn Đề Pháp sang Vạn Thần Lôi Ti tương đương với việc bắt đầu lại từ đầu, cho dù thiên phú tu luyện của hắn cao đến mấy thì cũng phải cố gắng mới được.
Nam Cung Nguyên Ngữ nhìn các thành viên của Hội Tam Điểm, tò mò hỏi:
“Các ngươi đứng canh ở đây làm gì?”
Kết quả là đám người đó tách ra, một nữ sinh cầm một chiếc hộp đi đến trước mặt hắn và cười nói:
“Hội trưởng, khi ở hoang dã ngươi luôn xung phong đi đầu, khi làm việc ngươi cũng cống hiến nhiều sức lực nhất, khi phân phối vật tư và đồng vàng cũng công bằng nhất, bọn ta biết ngươi rất khổ cực, bây giờ đến học viện nông nghiệp không có cách nào kiếm điểm tích lũy. Hiện nay trường học mới đưa ra thương phẩm mới, nghe nói có thể phụ trợ tu luyện, mà ngươi mới chuyển sang tu luyện Vạn Thần Lôi Ti...nên mọi người nhất trí quyết định về sau chỉ cần điểm tích lũy đủ dùng, còn điểm tích lũy chung đều dùng để đổi thương phẩm phụ trợ tu luyện này cho ngươi!”
Điểm tích lũy đoàn thể là của chung, nó có thể dùng để tiêu dùng tập thể như xây dựng nhóm, mua sắm vật tư cho đoàn đội.
Đối với một tập thể, điểm tích phân là thứ quan trọng nhất, nếu có người muốn độc chiếm thì sẽ bị tất cả các thành viên cắn trả giống như tình cảnh của hội trưởng công hội phân phối bất công trong trò chơi World of Warcraft.
Vì vậy Nam Cung Nguyên Ngữ chưa bao giờ dùng điểm tích lũy của tập thể để đổi lấy thứ gì cho mình.
Bây giờ hắn đã là học sinh cấp ba, ở trong ký túc xá bốn người, các thành viên đều khuyên hắn dùng điểm tích lũy của cả đội để đổi phòng một người, như thế có thể chuyên tâm tu luyện, nhưng hắn không đồng ý.
Tuần trước, có một chủ nhiệm câu lạc bộ làm như vậy, kết quả ngày hôm sau có chín thành viên rút khỏi câu lạc bộ đó…
Nam Cung Nguyên Ngữ không lo lắng mọi người sẽ rút lui khỏi Hội Tam Điểm, chỉ vì hắn biết làm như vậy là không đúng.
Mà bây giờ, sự chân thành của hắn đã được các thành viên đền đáp xứng đáng.
“Cảm ơn mọi người,”
Nam Cung Nguyên Ngữ cảm động:
“Ngày sau...ta nhất định sẽ tiếp tục dẫn dắt mọi người sống sót trong hoang dã, để có được cuộc sống tốt hơn...ta…”
Hắn không phải một người giỏi phát biểu cảm tưởng, cho nên nói được một nửa lại không biết nên nói gì nữa.
“Mau mở hộp ra xem đi.”
Nữ sinh cười nói.
Nam Cung Nguyên Ngữ mở ra, khi hắn nhìn thấy một chiếc lá Tử Lan Tinh được đặt cẩn thận trong hộp…
“CMN!”
Nam Cung Nguyên Ngữ thốt lên.
Các thành viên của Hội Tam Điểm sửng sốt, sao lại phản ứng như thế này?
Ngươi có thể cảm động, có thể thất vọng, nhưng hội trưởng à ngươi vừa nói CMN là có ý gì?