Nam Cung Nguyên Ngữ vội nói:
“A, xin lỗi mọi người, vừa rồi ta thất thố. Cảm ơn mọi người, nhưng ta còn có việc quan trọng phải xử lý, tối về sẽ nói tỉ mỉ cho mọi người nghe! Thật lòng cảm ơn nhé!”
Hắn thật sự cảm động, khi người khác còn đang tranh đoạt tài nguyên thì mọi người chung tay bồi dưỡng hắn, bảo hắn làm sao không cảm động cho được?
Nam Cung Nguyên Ngữ nói:
“Chu Vân Ỷ, ngươi là người có thiên phú thứ hai của Hội Tam Điểm, lá Tử Lan Tinh này ngươi dùng đi. Đừng hỏi ta lý do, buổi tối về ta sẽ giải thích với các ngươi!”
Nói xong, Nam Cung Nguyên Ngữ chạy như điên đến học viện nông nghiệp!
Thì ra vật phẩm phụ trợ tu luyện giúp tốc độ tăng lên gấp ba chính là Tử Lan Tinh mà hắn ngày ngày chăm sóc!
Vật tư khiến toàn thể thành viên của Hội Tam Điểm hao tổn tâm huyết chuẩn bị thì ra vẫn luôn ở ngay bên cạnh hắn!
Các thành viên Hội Tam Điểm sau lưng hắn vô cùng mờ mịt, hội trưởng làm sao thế? Tự dưng phát điên gì vậy?
Đến khi Nam Cung Nguyên Ngữ chạy đến cửa học viện nông nghiệp, nơi đó đã có không ít học sinh tụ tập thảo luận chuyện hàng hóa, dù sao hôm nay là cuối tuần, mọi người đều nhàn rỗi, lỡ như lô hàng mới được vận chuyển ra từ nơi này thì họ cũng biết trước sau để đi đổi.
Nam Cung Nguyên Ngữ nhìn biển người đông nghịt, cảm thấy căng thẳng.
Điện thoại của hắn đổ chuông, giọng của Zard vang lên ở đầu dây bên kia:
“Đi đường hầm, đi đường hầm bí mật!”
Nam Cung Nguyên Ngữ tò mò:
“Học viện chúng ta còn có đường hầm bí mật à? Ở đâu?”
“Nhìn cát dưới chân ngươi, ta dẫn ngươi đi.”
Ai có thể ngờ được mấy ngày trước học viện nông nghiệp còn bị xem thường mà hôm nay đã được người người săn đón.
…
Thời gian đếm ngược 106:00:00.
Hai giờ chiều, học viện nông nghiệp bị chặn cửa nhưng Khánh Trần vẫn chỉ huy sáu đệ tử như chẳng có chuyện gì xảy ra:
“Nhớ kỹ, khi trồng Tử Lan Tinh nhất định phải cắt một dúm tóc cùng với mười móng tay, bắt đầu từ hôm nay không được phép tự cắt móng tay, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi.”
Mọi người trả lời.
Học viện nông nghiệp có tổng cộng 8 người, nhưng Tử Lan Tinh ba ngày sinh sản một lần, Nam Cung Nguyên Ngữ nhìn mọi người, có lẽ không bao lâu sau mọi người đều sẽ hói mất, quá ít người…
Khánh Trần nói tiếp:
“Hoa sơn trà của trà Cảnh Sơn cũng nở rồi, chiều này sẽ ra quả, đến lúc đó cũng đem đi trồng. Quả Trường Sinh Thiên một nửa dùng để sinh sản một nửa hái xuống xếp một bên, ta cần dùng.”
Mọi người đều hiểu, hắn muốn phân phối hàng hóa cho trường học.
Họ nhìn viện trưởng, đối phương nói mãi mà vẫn chưa nói đến chuyện phân phối cho học viện nhà mình, mọi người cũng không tiện mở miệng, ai nấy đều vô cùng nôn nóng.
Lúc này, Khánh Trần đi qua một cây Trường Sinh Thiên, hái một quả bị nứt xuống và nói:
“Loại quả này thì vứt đi, nó là hàng lỗi. Phải ăn mười tám quả mới có thể đạt đến tác dụng của chín quả đạt chuẩn, không cần giữ lại.”
Hắn vừa nói xong thì Nam Cung Nguyên Ngữ và Tôn Sở Từ đồng thời bước lên trước:
“Viện trường cho ta đi, ta cầm đi ném…”
Hai người nói xong thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu nhường người kia:
“Ngươi đi lấy đi.”
Khánh Trần lườm họ:
“Thay phiên nhau.”
Hiện nay mọi người đều biết trong học viện có những bảo bối gì đương nhiên sẽ không bỏ qua, hàng lỗi thì sao chứ, ăn mười tám quả thì sức mạnh sẽ tăng đến cấp F…
Hơn nữa, hai ngày nay khi trồng trọt, họ đã phát hiện có rất nhiều quả Trường Sinh Thiên xuất hiện tình trạng nứt rạn, với tốc độ sinh trưởng của nó hiện nay, chưa đến hai ngày sáu người họ có thể lần lượt ăn đủ…
Quan trọng nhất là nó không tốn điểm tích lũy! Không giới hạn số lượng! Không cần tranh đoạt!
Nam Cung Nguyên Ngữ hạ quyết tâm, chờ đến khi các bạn học trong học viện đều ăn xong hắn sẽ mang về cho các thành viên của Hội Tam Điểm ăn nữa, thế thì khả năng sinh tồn của toàn bộ thành viên của Hội Tam Điểm trong hoang dã sẽ được nâng cao!
Sáu đệ tử Khánh thị đều tràn ngập kỳ vọng về tương lai.
Phải biết rằng hiện tại bên ngoài kia chỉ có tổng cộng hơn một trăm người cướp được hàng, xác suất là 1/600, mà ở đây họ không cần tranh giành.
Lúc này, Trịnh Viễn Đông gọi điện cho Khánh Trần, giọng hắn có vẻ ngập ngừng:
“Sản lượng bên chỗ ngươi còn thừa gì không, học sinh bên này sắp điên rồi, nếu không san ra ứng cho trường học trước đi, ngươi cần gì cứ nói cho ta. Chân Thị Chi Nhãn thì không cần bàn, chờ ta xử lý xong vài chuyện ở thế giới trong sẽ đưa nó cho ngươi. Ngươi cũng biết một trong nguồn điểm tích lũy chủ yếu của các học sinh là giúp Hội phụ huynh thu thập tình báo, bây giờ các ngươi đã lấy được tình báo rồi...Ta không có ý thúc giục ngươi, mà là trường học sắp không chống đỡ nổi.”
Khánh Trần cười nói:
“Hiệu trưởng Trịnh, buổi tối ngươi bảo Tiểu Ưng dẫn người tới vận chuyển hàng hóa đi, sản lượng lần này nhiều hơn lần trước đưa cho trường đấy.”