Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1758: Cố Lên




Lý Đồng Vân lại đưa ra một bức ảnh:

“Dây thừng, ta muốn dây thừng dài 40 mét.”

Maki-chan lại tạo ra dây thừng.

Lý Đồng Vân buộc sợi dây lên người Maki-chan và thắt nút an toàn một cách cẩn thận, còn mình thì nhẹ nhàng leo lên núi, buộc dây lên cây sau đó đứng ở rìa núi.

“Dạo này ngươi đã xem rất nhiều bài dạy leo núi rồi, bây giờ chính thức huấn luyện thôi. Maki, ngươi nói ngươi muốn trở nên lợi hại như sư phụ, muốn giúp đỡ hắn, vậy thì ngươi phải trả giá bằng hành động thực tế mới được.”

Lý Đồng Vân nói với giọng điệu nghiêm túc:

“Hiện tại ngươi đã có sức lực như người trưởng thành, vậy thì bắt đầu đi. Nhớ lấy, tình trạng của sư phụ ngươi bây giờ cần rất nhiều đồng đội, mà người có thể khiến hắn thật lòng tin tưởng trên đời này cũng không nhiều.”

Maki-chan cái hiểu cái không, nhưng nàng hiểu ý của Lý Đồng Vân.

Nàng thực thể hóa ra bột magie, sau đó hít sâu một hơi rồi leo lên vách núi, bóng dáng nho nhỏ va chạm không ngừng trên núi.

Nhìn video học tập và thực hành là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Có những việc thoạt nhìn đơn giản, nhưng lại cần phải huấn luyện liên tục mới có thể nắm vững, cái đó gọi là não đã tiếp thu nhưng tay chân chưa học được.

Lý Đồng Vân đứng trên vách núi giữ dây thừng một cách nghiêm túc, không dám lười biếng chút nào.

Tối hôm qua Khánh Trần đưa Tử Lan Tinh cho họ, lẽ ra Lý Đồng Vân phải giành giật từng giây để tu luyện, nhưng nàng biết Khánh Trần không có thời gian đến huấn luyện Maki-chan, việc này phải do nàng làm thay.

Cho nên nàng quyết định mỗi ngày dành 8 – 10 tiếng giúp Jinguji Maki trưởng thành.

Một ngày kết thúc, trên người Jinguji Maki chẳng chịt vết thương.

Trong ánh hoàng hôn, cô bé tựa vào lòng Lý Đồng Vân, ngồi trên núi khóc nức nở, còn Tiểu Đồng Vân nhai nát Kê Huyết Nha rồi bôi lên vết thương cho bé thật cẩn thận.

Lý Đồng Vân nhìn vết thương, nói với giọng bình tĩnh:

“Hồi trước khi sư phụ ngươi huấn luyện, điều kiện gian khổ hơn bây giờ nhiều, không có thuốc, không có người giúp giữ dây an toàn, không có quả Trường Sinh Thiên. Ngươi có được sức lực như người trưởng thành, cơ thể lại nhỏ bé, điều này đồng nghĩa với việc khi ngươi leo núi sẽ chiếm ưu thế hơn người khác. Nhưng càng có ưu thế thì càng phải cố gắng hơn.”

Maki-chan vừa khóc vừa gật đầu, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm:

“Cố gắng!”

Lý Đồng Vân nói tiếp:

“Sư phụ của ngươi là một người thích tự gánh vác mọi chuyện, ta biết bây giờ hắn đang bị đội quân Trần thị vây công, ta biết hắn vừa mới tiễn ca ca của mình đi, nhưng hắn vẫn cắn răng chống chọi, không nói cho chúng ta biết gì cả. Ngươi biết tại sao không, bởi vì chúng ta vẫn quá nhỏ yếu, dù nói với chúng ta cũng vô dụng. Maki à, chúng ta vẫn còn quá yếu.”

Nàng nói:

“Thật ra ta không quan tâm sự sống chết của người khác, chỉ cần mọi người trong Bạch Trú được bình yên là đủ rồi. Maki, ngươi phải nhớ, bắt đầu từ ngày hôm nay ta là người hộ đạo của ngươi, trước khi ngươi hoàn thành khiêu chiến sinh tử quan, những kẻ nào muốn giết ngươi thì phải giết ta trước đã. Đi thôi, về ký túc xá, mai lại tiếp tục.”

Maki-chan gật đầu, cô bé lau nước mắt và nói to:

“Cố lên!”

Nửa đêm, Kình Đảo được bao phủ trong sự tĩnh lặng.

Nước biển tối đen ngoài kia cọ rửa Kình Đảo nghìn năm vẫn vậy, trên bầu trời đêm luôn có những chiếc máy bay quốc tế lập lòe đèn tín hiệu bay qua, người trên máy bay không hề hay biết bên dưới còn ẩn giấu một hòn đảo kỳ diệu.

Trong ký túc xá, các học sinh đã ngủ say, có người còn nói mớ “điểm tích lũy”, “cho ta điểm tích lũy”.

Lý Đồng Vân dẫn Maki vừa khóc vừa băng qua đường hầm bí mật trong cứ điểm chiến tranh.

Hai cô bé đều khóc, Maki -chan còn an ủi Lý Đồng Vân, nói tỷ tỷ đừng khóc.

Hôm nay Lý Đồng Vân dẫn Maki-chan đi huấn luyện, sau khi trở về, Giang Tuyết nhìn thấy vết thương trên người Maki-chan thì đè Tiểu Đồng Vân ra đánh mông ngay tại chỗ.

May mà hiện tại Lý Đồng Vân đã là dị năng giả cấp B, nàng không dám đánh trả mẹ mình nên chỉ có thể uất ức chịu đòn.

Lý Đồng Vân vừa khóc là Maki-chan cũng khóc theo.

Sau đó Tiểu Đồng Vân mang theo Maki-chan chạy ra ngoài, Giang Tuyết biết chắc chắn cô nhóc đi mách Khánh Trần, cũng không quan tâm.

Hai cô bé vừa mới đi hết đường hầm, đến cứ điểm chiến tranh là gào khóc:

“Khánh Trần ca ca! Ngươi bảo mẹ ta đi, mẹ không thương ta!”

“Sư phụ, ngươi mau cứu tỷ tỷ đi!”

Maki-chan nói tiếng Nhật.

Giọng của hai cô bé vang dội trong cứ điểm chiến tranh.

Nhưng ngay sau đó bọn họ nhìn thấy trong cứ điểm có mười sáu thành viên Nhà Vàng ngồi khoanh chân dưới đất, mỗi người ngậm một lá Tử Lan Tinh yên lặng tu luyện.

“Ồ! Tiểu Thất, các ngươi cũng ở đây à!”

Tiểu Đồng Vân nín khóc, nàng vội vàng lau nước mắt cho mình và Maki-chan.

Nàng có thể khóc thỏa thích trước mặt Khánh Trần, nhưng không thể để những người khác nhìn thấy được.