Tiểu Đồng Vân cho rằng, thành viên Bạch Trú không thể đánh mất tôn nghiêm trước mặt người ngoài, thế giới này chính là như vậy, một khi người khác phát hiện sự mềm yếu của ngươi thì sẽ bắt nạt ngươi.
Tiểu Thất mở mắt nhìn hai người họ, sau đó lại nhắm mắt lại như chưa có chuyện gì xảy ra đồng thời cũng nhỏ giọng nhắc nhở những người khác:
“Đừng nhìn, tập trung tu luyện.”
Tiểu Thất từng tu luyện ở sân sau nhà La Vạn Nhai, cho nên biết đó là hai công chúa của Bạch Trú…
Làm sao có thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ của công chúa khi khóc được chứ.
Thành viên Nhà Đen La Vạn Nhai đã dặn, đến Kình Đảo thì làm nhiều ngó ít, bớt hỏi bớt nói, hết thảy nghe theo sự sắp xếp của viện trưởng, đây là nguyên tắc hành động.
Thật ra Người Nhà đều hiểu, có thể khiến La Vạn Nhai nói ra những lời ấy thì không cần nói cũng biết thân phận của vị viện trưởng kia là ai.
Dù sao người có địa vị cao hơn La Vạn Nhai trong Hội phụ huynh cũng chỉ có vị phụ huynh ấy.
Cho nên khi nhóm Tiểu Thất nhìn thấy Khánh Trần, người nào người nấy cũng nhìn hắn với ánh mắt đầy sùng bái khiến Khánh Trần cảm thấy hơi xấu hổ.
Khánh Trần không phủ nhận suy đoán của Tiểu Thất.
Dù sao hắn và Kashima, Jindai, Trần thị đều là kẻ thù không đội trời chung, có thêm thân phận phụ huynh cũng là kẻ thù sống mái.
Cùi không sợ lở.
Lúc này Khánh Trần đang tu luyện thuật Hô Hấp bậc bốn của Vạn Thần Lôi Ti, nghe thấy tiếng khóc thì mở mắt ra, cười hỏi:
“Sao thế? Lại bị cho ăn đòn à?”
Lý Đồng Vân kéo Khánh Trần sang một bên rồi khóc lóc kể lể:
“Ta biết ngươi bình thường rất bận, không có thời gian huấn luyện Maki-chan, vì thế bèn dẫn nàng đến phía nam hòn đảo, bảo nàng biến ra một vách núi có thể leo trèo để huấn luyện hằng ngày. Kết quả mẹ ta nhìn thấy nàng về nhà với cả người toàn vết thương thì chỉ đau lòng cho nàng mà không đau lòng ta! Nàng là Kỵ Sĩ, sớm muộn gì cũng phải khiêu chiến một sinh tử quan, trên đời này làm gì có Kỵ Sĩ nào không phải chịu gian khổ đâu!”
Khánh Trần sửng sốt, hắn xoa đầu Lý Đồng Vân:
“Ngươi vất vả rồi.”
Lý Đồng Vân nghe hắn nói thế, mọi uất ức trong lòng lập tức tràn ra, nàng lại gào khóc sụt sịt.
Khánh Trần mỉm cười lau nước mắt cho nàng:
“Đừng khóc nữa, mẹ ngươi chỉ là lo ngươi nghịch quá thôi. Dẫu sao trong mắt nàng, ngươi vĩnh viễn là một đứa trẻ. Ngươi còn có mẹ đánh ngươi, ta muốn có người đánh ta còn không tìm được đâu.”
Hắn biết, khi mình bị nhốt của căn cứ A02, trong nhà phải dựa vào Tiểu Đồng Vân trấn an lòng quân. Khi ấy Tiểu Đồng Vân có lẽ cũng cực kỳ lo lắng, nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh đốc thúc mọi người tu luyện.
Bây giờ đối phương lại chủ động giúp mình chia sẻ áp lực, huấn luyện Jinguji Maki, người khác có thể hiểu lầm Lý Đồng Vân nhưng Khánh Trần không thể.
Hắn cũng biết cô nhóc trưởng thành sớm, nhưng không ngờ đối phương trải qua sự rèn luyện với tập đoàn tài chính ở thế giới trong, tốc độ trưởng thành đã vượt qua tưởng tượng của hắn, ít nhất nàng trưởng thành nhanh hơn mấy người Nam Canh Thần.
Nhưng đúng lúc này, Khánh Trần bỗng nghĩ đến một vấn đề:
“Ngươi nói là Maki-chan tạo nên một vách núi dựng đứng ở phía nam?”
“Phải.”
Tiểu Đồng Vân gật đầu:
“Ta nghĩ mọi người ở trong ký túc xá không thể rời đảo, cho nên rèn luyện ở trên đảo trước đã.”
Hai mắt Khánh Trần sáng rực lên:
“Đi, mang ta đi đến nơi các ngươi huấn luyện. Tiểu Thất trông nhà nhé, cứ tiếp tục tu luyện Vạn Thần Lôi Ti, có người tới ăn trộm thì đánh thẳng tay.”
“Được.”
Tiểu Thất đồng ý.
Ba người Khánh Trần đi đến phía nam của Kình Đảo, Tiểu Đồng Vân kéo tay áo hắn và nói:
“Khánh Trần ca ca, ngươi nhìn khu rừng kia kìa, ban ngày ta tới đây thì thấy vài cái bóng lóe lên ở trong đó, giống như có người nào sống bên trong ấy.”
Khánh Trần gật đầu:
“Thứ ở bên trong rất kỳ lạ, ngay cả Trịnh Viễn Đông tiến lại gần cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng chỉ cần cách xa là cảm giác nguy hiểm ấy sẽ biến mất. Trịnh Viễn Đông từng nghĩ xông vào tiêu diệt thứ đó để tránh cho học sinh trên đảo bị thứ đó tổn thương. Nhưng sau khi hắn xông vào thì thứ bên trong lại trốn đi, không muốn gặp hắn, hình như là một đám sinh vật kỳ quái với tính cách cẩn thận. Sau đó việc trường học cho người du hành thời gian trở nên cấp bách, Trịnh Viễn Đông không còn lựa chọn nào khác đành phải xây xong trường học trước, tạm gác chuyện này lại.”
Đây cũng là nguyên nhân bây giờ Trịnh Viễn Đông ít khi rời đảo, hắn lo sinh vật trong rừng làm hại học sinh, cho nên quyết định tự mình trấn thủ.
Trong lúc nói chuyện, Khánh Trần có cảm giác mình bị theo dõi, hắn bỗng nhìn về phía khu rừng kia.
Nhưng bên trong khu rừng đen như mực, không nhìn thấy gì cả.
Cảm giác bị theo dõi ấy vụt hiện lên rồi biến mất.
Khánh Trần cũng không nghĩ nhiều nữa, hắn quay đầu nhìn Maki-chan:
“Có thể xây cho ta một ngọn núi tuyết cao hơn 8000 mét so với mặt nước biển không?”