Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1761: Không Phải Bí Mật




Cùng lúc đó, Tôn Sở Từ và Đoàn Tử vừa mới kết thúc một ngày làm việc và trở lại ký túc xá.

Ban ngày, Khánh Trần nói dối có vài lá Tử Lan Tinh hỏng rồi, vì vậy nhặt ra sáu lá cho sáu đệ tử của Khánh thị thay phiên mang đi “vứt”.

Bấy giờ sáu đệ tử của Khánh thị hiểu ra, hiển nhiên viện trưởng đang tìm lý do để đưa thứ tốt cho họ.

Bên Côn Luân giao hẹn với Khánh Trần rằng học viện nông nghiệp không thể đưa sản phẩm nông nghiệp cho học sinh của học viện mình, muốn tình báo và tin tức gì thì phải làm việc cho Côn Luân, họ sẽ tuyên bố nhiệm vụ.

Khánh Trần cũng hiểu Trịnh Viễn Đông làm thế không phải vì muốn kìm hãm sự phát triển của Bạch Trú, mà vì hệ thống điểm tích lũy tuần hoàn bình thường thì mới có lợi cho tất cả mọi người.

Chỉ cần các học sinh chấp nhận hệ thống điểm tích lũy thì không cần ngươi tốn công tốn sức đi giao dịch với từng người một, chỉ cần tuyên bố nhiệm vụ trong app là mọi người sẽ cố gắng vì mục tiêu của mình.

Đương nhiên cũng có những vụ giao dịch ngầm giữa các học sinh.

Ví dụ như có nữ sinh tên là Trần Chước Cừ bẩm sinh thích suy ngẫm về quy tắc và trò chơi.

Trong trường học, người khác mỗi ngày kiếm được 10 điểm tích lũy là căng hết cỡ, còn nàng một ngày có thể kiếm được 60 điểm, mới đầu không ai biết nàng cày điểm tích lũy kiểu gì.

Sau đó mọi người mới biết được, mỗi khi rảnh rỗi là nàng sẽ đi trò chuyện với lão sư, nhiệm vụ bí mật của các lão sư trong từng học viện đều bị nàng moi ra hết.

Khi app học viện đột nhiên tung ra sản phẩm mới, khi những người khác còn đang quan sát tình hình vì giá cao cắt cổ thì nàng đã xài hết toàn bộ điểm tích lũy để mua ba túi trà Cảnh Sơn và ba quả Trường Sinh Thiên...

Sau đó nàng bán một túi trà Cảnh Sơn và một quả Trường Sinh Thiên với giá một trăm nghìn tệ, có bao nhiêu bán hết bấy nhiêu, không hề giữ lại cho mình dùng.

Nghe nói học sinh này nhà nghèo, gia đình ở trong một căn nhà dột nát, cho nên cấp thiết muốn đổi nhà mới cho cha mẹ.

Nghe nói muội muội của Trần Chước Cừ còn mắc bệnh bạch cầu, nàng muốn kiếm tiền cho muội muội ghép tủy xương.

Cả gia đình đều chờ người du hành thời gian duy nhất trong nhà là nàng kiếm tiền về, nhưng Trần Chước Cừ khá xui xẻo, sau khi xuyên qua thân phận của nàng là công nhân ở tầng chót, trong xã hội củng cố giai tầng phân cấp đó, nàng không tìm được cơ hội xoay chuyển tình thế.

Nàng từng thử gia nhập các tổ chức để lột xác, kết quả là vừa gia nhập công xã Quang Minh thì công xã này đã bị một con khủng long nhỏ và một con Pikachu đánh nát…

Côn Luân biết nàng đang buôn bán tài nguyên nhưng cũng không quản thúc chặt chẽ.

Thật ra ở đâu cũng có người chơi nạp tiền thôi, thế giới này vốn không công bằng.

Nếu như Trần Chước Cứ có thể dùng trí tuệ và mồ hôi của mình thay đổi số phận thì Côn Luân cũng không ngại làm thinh.

Chảng phải thứ Côn Luân muốn chính là kiểu học sinh như thế này hay sao?

Hơn nữa, một trong những động lực để người ta cố gắng không phải là để mình và người thân có được cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Trong trò chơi còn có đội ngũ cày tiền và đội ngũ dọn gạch đấy thôi, trường học cũng cho phép những người cày điểm như thế tồn tại.

Đương nhiên, Khánh Trần cũng bằng lòng phân phát nhiệm vụ cho người như thế bằng app của trường.

Sản phẩm nông nghiệp của học viện nông nghiệp không thể lén lút bán ra ngoài, cùng lắm là cung ứng cho thế lực của hắn thôi. Tiền không thể để mình Bạch Trú kiếm hết được, còn phải cho những học sinh như Trần Chước Cừ có cơ hội làm việc.

Lúc này, Tôn Sở Từ và Đoàn Tử đã giấu kỹ Tử Lan Tinh của mình và phấn khởi chạy về ký túc xá.

Hai người họ nghĩ, Chuẩn Đề Pháp mà họ tu luyện có thể tăng tốc độ tu luyện bằng phương pháp không thể viết ra điểm xuất phát nào đó, nếu họ còn ngậm thêm Tử Lan Tinh thì chẳng phải sẽ nhanh chóng vượt mặt nhiều người khác sao?

Đúng là vui vẻ gấp sáu!

Hiện tại.

Một cây Tử Lan Tinh trong học viện cần học sinh dùng điểm tích lũy suốt mấy tuần liền mới đổi được, nếu một câu lạc bộ kiếm được ít điểm tích lũy thì không đủ để bồi dưỡng một người trong thời gian dài.

Hơn nữa còn gặp tình trạng cung không đủ cầu.

Vật trân quý là thế, họ đi theo Khánh Trần lại có được dễ như trở bàn tay.

Khánh Trần đúng là người tốt.

Lúc đi đến cửa ký túc xá, Tôn Sở Từ và Đoàn Tử bỗng thấy trước cửa phòng vây kín người.

Không chỉ có đồng đội cũ của họ mà còn có vài học sinh lạ mặt.

Mọi người thấy họ tới thì một đồng đội cũ lập tức mở miệng hỏi:

“Sở Từ ca, hàng hóa trong học viện...có phải đều do học viện nông nghiệp sản xuất không?”

Tôn Sở Từ sửng sốt:

“Đúng vậy.”

Việc này cũng không giấu được người khác, viện trưởng nói đây không phải bí mật.