Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1760: Ý Nghĩa Của Vách Núi Thanh Sơn




Đây là môi trường của sinh tử quan kế tiếp hắn phải khiêu chiến.

Maki-chan suy nghĩ, ngay sau đó một ngọn núi tuyết hùng vĩ mọc lên trước mặt bọn họ.

Cảnh núi tuyết khổng lồ đột ngột xuất hiện trước mắt quả thật vô cùng chấn động.

Nhưng dị biến xảy ra, núi tuyết đang mọc lên khoảng 100 mét thì dường như đỉnh núi đã vượt qua độ cao giới hạn của Kình Đảo nên dần hóa thành bột phấn, giống như bị quy tắc hủy diệt.

Phần dưới của ngọn núi vẫn đang sinh trưởng, nhưng đỉnh núi vẫn đang bị phai mờ, san phẳng bởi lực lượng của quy tắc.

Khánh Trần lắc đầu:

“Dừng lại đi.”

Thoạt nhìn Kình Đảo cũng không phải là nơi có thể hoàn thành mọi khiêu chiến.

Nhưng nếu có thể lên cao 100 mét...

Khánh Trần nhìn Maki-chan:

“Biến ra cho ta một tờ giấy trắng 10x10 mét, cả bút chì nữa.”

Nói xong, hắn nằm nhoài trên tờ giấy lớn đó viết viết vẽ vẽ, cuối cùng vẽ ra một vách núi Thanh Sơn cheo leo bằng phương pháp in khắc với pixel 1:1.

Thậm chí Khánh Trần còn đánh dấu vị trí của từng tiền bối cùng với chi tiết hoa văn trên vách núi vào tờ giấy.

Chữ viết của người sáng lập của tổ chức Kỵ Sĩ Nhâm Hòa, của các Kỵ Sĩ để lại trên đỉnh núi, hắn đều tái hiệu.

Hắn tốn khoảng hai tiếng mới vẽ xong bức tranh này, một cách nghiêm túc và trịnh trọng.

Cảnh tượng ấy không giống như đang vẽ tranh, mà giống như đang hồi tưởng cuộc đời tốt đẹp của quá khứ.

Tiểu Đồng Vân và Maki-chan cứ thế nhìn chăm chú, ngọn núi tuyết lúc trước đã chìm về mặt đất, ngay sau đó là một vách núi Thanh Sơn cao 600 mét nhô lên.

Khánh Trần đứng ở dưới, vuốt ve vách núi Thanh Sơn một cách cẩn thận.

Thật ra, tay không leo núi chỉ là một loại trong sinh tử quan, con đường của Kỵ Sĩ chưa chắc đã phải bắt đầu từ nơi này mới được, thế giới trong và thế giới ngoài cũng có thể tìm được vách núi 600 mét thay thế nó.

Nhưng với tổ chức Kỵ Sĩ mà nói, bây giờ vách núi Thanh Sơn có ý nghĩa hoàn toàn khác.

Những cái tên và câu chữ trên đó mới là khởi đầu của Kỵ Sĩ.

Khánh Trần từng nghĩ, nếu một đứa bé như Maki-chan không thể đi khiêu chiến ở thế giới trong thì bọn họ sẽ không nhìn thấy vách núi Thanh Sơn, con đường Kỵ Sĩ cũng sẽ thiếu sót một phần quan trọng, đó là tinh thần mà muôn đời Kỵ Sĩ truyền lại, cùng với quá trình các Kỵ Sĩ đồng hành leo lên tầng mây.

Nhưng bây giờ Khánh Trần không cần lo lắng nữa.

Bắt đầu từ hôm nay, thế giới ngoài cũng sắp có vách núi Thanh Sơn thuộc về Kỵ Sĩ, giấc mơ của vô số người sẽ bắt đầu từ nơi này.

Nhưng hình như trên vách núi này dường như còn thiếu gì đó.

Khánh Trần quay đầu lại nhìn Maki-chan, cười nói:

“Sư phụ mang ngươi đi leo vách núi Thanh Sơn, đừng nhắm mắt, ngươi phải nhớ cách ta leo lên như thế nào.”

Nói rồi hắn dùng một sợi dây thừng buộc Maki-chan lên lưng, dính bột magie vào hai tay, sau đó từ từ leo lên vách đá.

Khánh Trần biết nơi này thiếu cái gì.

Vách núi Thanh Sơn này còn thiếu một tiền bối dùng bột magie khai thác con đường leo lên cho hậu bối!

Trên vách núi Thanh Sơn ở thế giới trong, bột magie màu trắng đã in lên vách đá, tất cả các Kỵ Sĩ khi leo núi đều sẽ được tiền bối chỉ dẫn cách leo lên trước, dấu vết của bột magie chính là con đường tốt nhất để leo núi.

Con đường ở thế giới trong do người sáng lập Nhâm Hòa mở ra.

Mà con đường ở thế giới ngoài do Khánh Trần sáng tạo.

Khi leo đến lưng chừng núi, vì sợ độ cao nên Jinguji Maki không nhịn được mà nhắm mắt lại.

Một tay Khánh Trần bám lên khe hở của vách đá, bỗng nhiên hắn hỏi:

“Maki, ngươi còn nhớ những gì ta nói với ngươi khi còn ở Nhật không?”

Maki, bắt đầu từ ngày hôm nay ngươi phải đi con đường xa nhất trong mọi lối tắt trên đời này.

Không phải sợ, khi ngươi cảm thấy sợ hãi, nhất định phải mở mắt ra nhìn thẳng vào nỗi sợ, cho đến khi nó không còn là sự sợ hãi của ngươi nữa.

Jinguji Maki mở mắt ra, quan sát từng động tác của Khánh Trần một cách nghiêm túc rồi ghi tạc vào trong đầu.

Tiểu Đồng Vân đứng dưới vách núi Thanh Sơn nhìn hai Kỵ Sĩ đi vào mây mù.

Đột nhiên, nàng cảm thấy, thật ra làm người hộ đạo cho một người như thế rất tuyệt.

Khánh Trần đứng cách vách núi Thanh Sơn không xa, dựng lên 8 điểm leo núi, từ 1 mét đến 40 mét với độ khó khác nhau theo thứ tự, đồng thời hắn dùng app của trường tuyên bố nhiệm vụ mới: Phàm là người bình thường có dũng khí đều có thể đăng ký tham gia khiêu chiến ở trường. Tám điểm leo núi trước sẽ được tiến hành trong sự bảo vệ của học viện, khi khiêu chiến điểm cuối cùng cần phải tiến hành mà không có bất kỳ sự bảo vệ nào. Mỗi khi leo lên được một vách núi sẽ đạt được 100 điểm tích lũy, kèm với đó là một phần trà Cảnh Sơn, Trường Sinh Thiên, Tử Lan Tinh.

Phần thưởng này đủ để khiến tất cả các học sinh điên cuồng!

Vào giờ phút này, cuối cùng Khánh Trần cũng biết ý nghĩa của điểm tích lũy của ngôi trường dành cho người du hành thời gian này với mình.

Hắn muốn chọn ra những người có ý chí kiên định, lòng dũng cảm và không hối hận trong số những đứa trẻ bình thường kia, để bọn họ trở thành người đồng hành với mình trong tương lai.

Không cần vấn tâm, mà đi thẳng lên con đường các thế hệ Kỵ Sĩ trước đã từng đi.

Đây là nơi sản sinh ra Kỵ Sĩ ở thế giới ngoài, là nơi mộng tưởng bắt đầu.