Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1766: Cửa Ải Thứ Nhất




Các học sinh thảo luận sôi nổi trên đường đi:

“Trời ạ, chỉ cần leo xong một ngọn núi là có thể lấy được 300 điểm tích lũy, hơn nữa còn tặng kèm toàn bộ thương phẩm mỗi thứ một phần? Tổng giá trị của tất cả những thứ này là hơn một nghìn điểm tích lũy đấy, chỉ riêng thương phẩm phụ trợ tu luyện dù có điểm tích lũy cũng không mua được!”

“Trong thông báo viết rõ, thời hạn của cửa ải thứ nhất là vách núi 10 mét chỉ có 2 ngày thôi, 48 tiếng sau sẽ hủy bỏ nhiệm vụ, nếu muốn tham gia tiếp thì phải khiêu chiến luôn cửa ải thứ hai 48 mét.”

Điều này khiến tất cả các học sinh đều nôn nóng, họ nhao nhao chạy về phía ngọn núi để nhìn xem rốt cuộc những ngọn núi ấy trông ra sao.

Với tình trạng khan hiếm thương phẩm hiện tại, nhiệm vụ đưa tặng ba thương phẩm cùng một lúc đủ khiến bất kỳ ai trở nên tích cực hơn.

Hơn nữa, nhiệm vụ này còn yêu cầu phải là người bình thường (có thể dùng thương phẩm), vậy thì những học sinh tu luyện Vận Thần Lôi Ti đã bị loại ngay từ đầu.

Điều này có nghĩa là trong hơn sáu mươi nghìn học sinh, chỉ có hơn mười nghìn người có thể tham gia.

Đây quả là một tin tức tốt với những học sinh bình thường.

Rốt cuộc cũng có một nhiệm vụ không cần cạnh tranh với các thần tiên nữa rồi!

Như tuần trước chẳng hạn, sân thi đấu của vòng bán kết giải bóng rổ, bóng đá, quần vợt và cầu lông đã biến thành cảnh tượng thần tiên đánh nhau.

Trên sân bóng đá, có người đá một cú nổ bóng, có người đá thủng lưới, một trận đấu mà đổi chục quả bóng, một khung thành có đến ba thủ môn.

Trên sân cầu lông, đập mạnh một cái thủng luôn vợt.

Trên sân bóng rổ, một cú dunk khi nhảy từ đường ném tự do đã không thể thỏa mãn thẩm mỹ của mọi người, đâu đâu cũng là thần tiên thử ném rổ ở đường ngang giữa sân, người bình thường vào sân cứ như liều mạng, người nào người nấy đều cảm thấy mình vừa lên là chết bất đắc kỳ tử ngay.

Bởi vậy việc thi đấu thể thao đã thể hiện trạng thái phân hóa thành hai cực trong quần thể người du hành.

Hiện nay có một nhiệm vụ dành riêng cho người du hành bình thường, mọi người thật sự vô cùng vui vẻ!

Hơn nữa có phải người bình thường hay không cũng không thể gian lận được, chỉ cần ngươi từng có ghi chép đổi Vạn Thần Lôi Ti trong trường học thì sẽ bị gạt bỏ ngay lập tức.

Không chỉ thế mà còn có người chuyên môn chịu trách nhiệm giám sát, một khi phát hiện có dị năng giả tham gia sẽ trừ 50 điểm tích lũy.

Khánh Trần đưa ra lựa chọn này không phải vì muốn thiên vị người bình thường, mà bởi vì chỉ có người bình thường mới có thể bước trên con đường của Kỵ Sĩ.

Kỵ Sĩ ở thế giới trong trải qua vấn tấm sau khi khiêu chiến thành công 7 sinh tử quan có thể trở thành bán thần, nhưng sinh tử quan 8 lại không có điều kiện hoàn thành.

Những Kỵ Sĩ ở thế giới ngoài không trải qua vấn tâm, không có thuật Hô Hấp phụ trợ cần hoàn thành liền một lúc 8 sinh tử quan mới có thể từ cấp độ người bình thường nhảy vọt lên cấp A.

Muốn đi con đường Kỵ Sĩ ở thế giới ngoài thì phải chịu đựng được cô tịch, chịu đựng được sự thật rằng mình vẫn luôn là một người bình thường.

Nhưng đây tuyệt đối là con đường Kỵ Sĩ theo phương hướng sản xuất hàng loạt!

Trong hơn mười bốn nghìn người có được mấy người sẽ trở thành Kỵ Sĩ? Khánh Trần không biết tỷ lệ là bao nhiêu, nhưng chỉ cần có được 3–6 người thì tất cả những gì hắn làm đều có ý nghĩa!

Khánh Trần không hề lo lắng những người đi con đường này không đồng lòng, bởi vì sau cùng, tín ngưỡng của những người có thể bước lên con đường Kỵ Sĩ đều nhất trí, không có ngoại lệ.

Đó là quá trình sàng chọn nghiêm ngặt nhất của mọi tổ chức ở thế giới trong, phải trải qua tám lần sinh tử.

Lúc này, những học sinh bình thường luôn uất nghẹn đều điên cuồng, một đám nhao nhao chạy về phía vách núi cheo leo kia.

Nhưng sau khi đến nơi, tất cả họ đều cảm thấy tuyệt vọng.

Trước mặt họ, ngọn núi thấp nhất cũng cao tới 10 mét, hơn nữa còn là vách núi dựng đứng, phải leo lên bằng tay không!

Nhiệm vụ này không giống trò leo núi trong nhà, ít nhất bộ môn thể thao đó còn có chỗ bám cố định, còn trên vách đá này có những chỗ cùng lắm chỉ đủ cho nửa ngón tay bám vào, không cẩn thận là ngã xuống núi ngay.

Hơn nữa, 10 mét nghe thì có vẻ thấp, nhưng thực tế lại rất cao, còn cao hơn tòa nhà 4 tầng.

Mức cao nhất trong môn nhảy cầu của thế vận hội Olympic cũng mới 10 mét mà thôi.

Đứng trên cầu nhảy nhìn xuống dưới, cảm giác bể bơi như nhỏ đi.

Bên cạnh ngọn núi thấp nhất đặt máy tời dây thừng an toàn do Jinguji Maki biến ra, có thể cung cấp đủ cho hơn một trăm người cùng leo núi.

Có học sinh kích động buộc dây thừng lên người mình, sau khi được nhóm Tiểu Thất kiểm tra móc khóa xong thì bắt đầu leo núi.