Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1767: Sợ Hãi




Ngay sau đó những học sinh này cảm nhận được nhiệm vụ khiêu chiến này khó đến mức nào.

Bình thường họ hít xà mười cái đã mệt lắm rồi, hiện tại cần dùng lực ở ngón tay, vừa leo được 2 mét cánh tay bắt đầu run rẩy...

Đến khi họ ngẩng lên nhìn khoảng cách trên đỉnh đầu, tức khắc từ bỏ.

Có người vất vả lắm mới leo được 8 mét, song lại phát hiện leo tiếp lên trên thì không tìm được điểm nào để bám vào.

Có người đang leo không cẩn thận ngã ngửa ra sau, sợ đến mức mồ hôi lạnh túa túa ra như tắm.

Khoảng cách an toàn mà Khánh Trần cài đặt cho máy tời dây thừng cũng rất kỳ lạ, chỉ khi nào những người leo núi rơi xuống ba mét thì nó mới bắt đầu thít chặt dây thừng.

Nói cách khác, tất cả những ai rơi xuống nhất định sẽ phải trải qua nỗi sợ hãi.

Nếu người khiêu chiến còn không leo được quá ba mét thì sẽ ngã luôn xuống mặt đất.

Đương nhiên, người nào bị thương cũng không cần phải sợ, nhóm Tiểu Ưng cầm mười sọt Kê Huyết Nha gom góp mấy ngày nay chờ ở bên cạnh, chỉ cần có người bị thương là cho bôi thuốc miễn phí...

Khánh Trần muốn dọa những người nhát gan rút lui trước.

Ác thì ác thật, nhưng lại vô cùng hữu dụng.

Trước vách núi 10 mét, hết nhóm này lại đến nhóm khác lần lượt xông lên khiêu chiến, có vài người tuy thất bại nhưng ánh mắt họ nhìn vách núi dường như vẫn không hề chịu thua, họ chạy đi tìm kiếm giáo trình leo núi.

Cũng có vài người biết rõ với thể lực của mình hoàn toàn không làm được việc này, vì vậy từ bỏ luôn.

Những người vừa thử đã thôi không nằm trong phạm vi suy xét của Khánh Trần, hắn cần những người kiên trì, dũng cảm, không sợ hãi!

Lúc này, Trần Chước Cừ ngửa đầu nhìn vách đá cheo leo này, bỗng nhớ tới câu cuối cùng trong bản thông báo trên app của trường học:

“Sợ hãi ư? Một ngày sợ hãi, cả đời sợ hãi.”

Khi nhìn thấy câu này, Trần Chước Cừ còn đang nghĩ chỉ là ngọn núi thấp tè cao 10 mét mà thôi, có gì phải sợ.

Nhưng bây giờ nàng mới hiểu được, thì ra muốn đạt được thành công không phải chuyện dễ dàng chút nào.

Cô nàng chuyên gia cày điểm này đứng bên cạnh nhìn, đầu tiên nàng phải quan sát tuyến đường leo núi, để xem tuyến đường nào dễ leo nhất.

Sau đó, nàng chọn vị trí số 31, vị trí này dễ leo nhất, mượn lực tối đa.

Vị chuyên gia này lại bắt đầu quan sát, so sánh sức mạnh, thể trọng của mình với người khác, để xem mình có năng lực chịu đựng đến cuối cùng không.

Sau đó nàng đưa ra kết luận là không được, chỉ sợ nàng leo đến bốn mét đã kiệt sức, đây không phải là chuyên môn của nàng.

Trần Chước Cừ do dự, nàng sờ hai quả Trường Sinh Thiên trong túi quần, nếu nàng ăn hai quả này thì có phải nàng sẽ có đủ sức mạnh không?

Có vẻ như là được.

Nhưng người hiến tặng phù hợp với muội muội của nàng...đã đưa ra mức giá cực cao với thỏa thuận riêng, thật ra đối phương bán tủy xương.

Nàng còn thiếu 6 triệu.

Hiện nay hai quả này đã có thể bán với giá 600 nghìn, tháng sau muội muội phải mổ rồi, Trần Chước Cừ rất cần 600 nghìn này.

Không phải ngày nào nàng cũng có thể cướp được quả Trường Sinh Thiên, có điểm tích lũy chưa chắc đã giành được, cho nên mỗi một quả đều vô cùng quan trọng.

Hiện tại trước mặt nàng có hai con đường.

Một con đường là từ bỏ, tiếp tục tiết kiệm tiền cho muội muội.

Con đường khác là ăn trái, nhưng cho dù có sức mạnh thì chưa chắc nàng đã thành công được, bởi vì leo núi cần có kỹ thuật.

Trần Chước Cừ suy nghĩ, sau đó nàng xoay người ra khỏi đám đông.

Nhưng vừa đi được vài bước, nàng lại dừng lại.

Nàng không muốn bỏ qua cơ hội này.

Các cao thủ chơi game đều biết một điều rằng, khi trước mặt ngươi xuất hiện một con đường đầy thử thách với độ khó cực cao, vậy thì ở cuối con đường này nhất định sẽ là phần thưởng hậu hĩnh nhất.

“Cùng lắm thì khi cày điểm vất vả hơn một tí, cùng lắm thì ngày ngày cắm chốt ở cửa ra vào của nơi đổi điểm tích lũy.”

Trần Chước Cứ cắn răng, xơi sạch hai quả Trường Sinh Thiên.

Sức mạnh 30 cân tựa như dòng nước ấm lan khắp cơ thể nàng.

Đây là lần đầu tiên nàng ăn thứ mình dùng điểm tích lũy đổi lấy.

Trần Chước Cừ dùng dây thun buộc hết tóc tai ra sau đầu rồi dứt khoát xoay người đi xếp hàng.

Nàng buộc dây an toàn một cách cẩn thận, sau đó bắt đầu leo lên núi từ vị trí số 31.

Nhưng việc này khó hơn nàng tưởng tượng. Quả thật nàng khỏe hơn rất nhiều, nhưng khi leo đến vị trí 6 mét, đối mặt với vách núi chỉ hơi gồ lên, dù nàng cố gắng đến mấy cũng không thể cố định cơ thể.

“Không ổn rồi.”

Trần Chước Cừ không bám chắc điểm mượn lực tiếp theo, nàng rơi xuống phía dưới.

Cơ thể rơi xuống nhanh chóng làm nàng cảm nhận được nguy cơ tử vong, ngay sau đó dây thừng thít chặt, kéo nàng nện mạnh lên vách núi.

Bịch một tiếng, Trần Chước Cừ cảm thấy nửa người bên phải của mình đau điếng.

Đau đớn tột độ!

Bấy giờ nàng mới biết, thì ra việc này chỉ có sức mạnh thôi là không đủ, còn cần phải có kỹ thuật!

Máy móc từ từ đặt nàng xuống mặt đất, Tiểu Thất cõng giỏ trúc đi tới đưa một ít Kê Huyết Nha cho nàng:

“Tay phải và đùi phải đều trầy xước, tự nhai nát rồi bôi lên đi.”