Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1775: Không Chết Được Thì Cứ Tiếp Tục




Trong tất cả người khiêu chiến, hắn ta là người leo nhiều nhất, té nặng nhất, thương tích khắp mình, máu me đầm đìa.

Hồ Tĩnh Nhất không sợ thất bại, thứ hắn sợ chính là bản thân sẽ là thằng ngốc sau lần thất bại nào đó mà không đứng lên nổi nữa.

Thời gian sắp đến hạn chót, trong một đêm, đã có tổng cộng 231 người dưới áp lực nặng nề hoàn thành khiêu chiến.

Mà Hồ Tĩnh Nhất, vẫn là không thành công.

Trời đã sáng, Tiểu Thất liếc mắt nhìn thời gian, 07:59, hắn ta liếc nhìn bóng lưng vách núi mà Hồ Tĩnh Nhất đang leo lên, hy vọng phút chót này sẽ xuất hiện một kỳ tích.

Đáng tiếc không có kỳ tích nào cả, Hồ Tĩnh Nhất tại nơi 9 mét nhìn câu nói trên đỉnh đầu, câu nói nơi điểm cuối này không biết đã khích lệ hắn ta bao nhiều lần trong mấy giờ này.

"Cố lên.”

Hồ Tĩnh Nhất gầm thét.

Hắn ta gắng sức vọt lên, sau đó thất bại lần nữa.

Bịch một tiếng, nam sinh này rơi xuống dưới, lại được đai an toàn kéo lên, đánh vào trên tuyệt bích một lần nữa, cuối cùng Hồ Tĩnh Nhất bị treo không thể nhúc nhích trên không trung, được đai an toàn thả lên tuyệt bích rồi chậm rãi buông xuống.

Hắn ta nằm trên đất, rất lâu cũng không có đứng dậy, như là không đứng lên nổi.

Thật giống như là, một mét mà hắn ta không với tới kia, chính là khoảng cách vĩnh hằng.

Là khoảng cách của người thành công và kẻ thất bại.

Tổng cộng 234 người khiêu chiến thành công tập hợp trên tuyệt bích 10 mét, yên lặng nhìn xem.

Tiểu Thất không chờ đợi thêm, hắn ta cao giọng tuyên bố:

“Khiêu chiến kết thúc, chúc mừng tất cả người khiêu chiến người thành công thuận lợi vượt cấp, tiếp theo, thời gian để cho các vị khiêu chiến tuyệt bích 48 mét vẫn là 48 giờ như cũ! Mong các vị nhớ kỹ rằng, con đường này không cần hoa tươi hay tiếng vỗ tay, bởi vì đây là chính con đường của các ngươi!"

Trần Chước Cừ hỏi:

"Chúng ta đã vượt qua ải thứ nhất rồi, hiện tại có thể nói cho chúng ta, nếu như chúng ta hoàn thành tất cả khiêu chiến, sẽ có thứ gì chờ đằng trước?”

Tiểu Thất cười lắc đầu một cái:

"Không có hứa hẹn, chúng ta cũng sẽ không hứa hẹn bất cứ chuyện gì. Lúc đầu các ngươi vì phần thưởng mà đến, nhưng ta cho rằng, trên con đường chưa thể xác định được điều gì này, thì phần thưởng cũng không xác định được, muốn biết phía sau có gì, vậy phải xem ngươi có thể kiên trì hay không.”

Vừa nói, hắn ta bỗng nhiên chỉ tòa núi xanh tuyệt bích sau lưng mình:

"Bắt đầu khiêu chiến ải thứ hai đi, ngươi phải leo lên đó, mới gặp người chờ ngươi ở đấy.”

Đây chính là thái độ của Khánh Trần đối với người thành công, hắn dùng phần thưởng hấp dẫn mọi người đi trên con đường này, nhưng bắt đầu từ bây giờ, hắn không còn xác định tương lai, để sàng lọc những kẻ không chịu được tịch mịch kia, không cách nào trải nghiệm được phần vui sướng và xúc động này đi.

Đây là quá trình luiện kim một lần lại một lần, chỉ có tài năng vàng ròng chân chính mới có thể trở thành kỵ sĩ cuối cùng.

Trần Chước Cừ không có hỏi nhiều nữa, nàng dẫn đầu đi đến ải thứ hai.

Lúc này, Tiểu Thất quay đầu nhìn lại Hồ Tĩnh Nhất, trong lòng hắn ta có tiếc hận, có đồng cảm với nam sinh này, rõ ràng đã cố gắng như vậy nhưng lại không nhận được hồi báo, đây chính là chuyện đáng tiếc nhất trong thế gian.

Thế nhưng, lúc hắn ta quay đầu nhìn lại, lại thấy Hồ Tĩnh Nhất vậy mà đã đứng lên.

Vị nam sinh này chậm rãi phủi tro bụi trên người mình, cởi đai an toàn, đi đến tuyệt bích 48 mét của cửa ải thứ hai.

Tiểu Thất hơi sửng sốt, hyếu kỳ hỏi:

"Ngươi làm gì đấy?"

Hồ Tĩnh Nhất quay đầu nhìn về phía Tiểu Thất, chật vật cười nói:

"Quy tắc của khiêu chiến này, hẳn là tất cả mọi người có 48 giờ để khiêu chiến ải thứ nhất, nếu như trong 48 giờ không thể hoàn thanh, vậy thì chỉ có thể bỏ qua ải thứ nhất mà đi khiêu chiến ải thứ hai...vậy nên ta vẫn có tư cách để trực tiếp khiêu chiến ải thứ hai, đúng không?"

Tiểu Thất đứng lặng người rất lâu, quy tắc đúng là như vậy, nhưng hắn ta không nghĩ tới thật sự sẽ có người làm như vậy:

"Tại sao?"

Hồ Tĩnh Nhất nắm một Kê Huyết Nha trong giỏ trúc nhét vào túi, hắn ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tiểu Thất nói:

“Thật ra cũng không có tại sao cả, chỉ là ta không biết hoàn thành khiêu chiến sẽ có cái gì nên có chút không phục.”

Hồ Tĩnh Nhất chậm rãi nói:

“Thật ra ta cũng rất nỗ lực, ta cũng tưởng tượng mình có thể là học sinh giống như Trần Chước Cừ, đi học thì thành tích tốt, làm gì cũng đứng nhất, lúc nhỏ khi nghe chuyện xưa rùa thỏ thi chạy với nhau, ta cực kỳ vui vẻ, sau này mới biết, không phải tất cả con thỏ đều sẽ đi ngủ để đợi rùa đen, cổ tích chỉ có thể là cổ tích. Nhưng ta vẫn không phục, ta vẫn tức giận, ta không muốn trở thành số một, ta chỉ muốn bản thân có thể thành công một lần trong đời.”

Đời người không phải là thế sao, dù thất bại cũng muốn tiếp tục bò lên đi về phía trước.

Vừa nói, Hồ Tĩnh Nhất đi về tuyệt bích 48 mét.

Tiểu Thất đứng cạnh bên bỗng nhiên trông thấy, sáu học sinh bởi vì khiêu chiến thất bại muốn rời đi, nghe thấy lời Hồ Tĩnh Nhất nói lại dần dần dừng bước.

Tiểu Thất thấy được họ đang giãy dụa, đang do dự.

Cuối cùng, Tiểu Thất nhìn thấy họ xoay người, đi theo bóng lưng Hồ Tĩnh Nhất, đi về cửa ai thứ hai.

Tiểu Thất cao giọng cười nói:

"Đời người lúc này mới đi được đến nơi nào đâu? Không chết được thì cứ tiếp tục tiến lên, cố lên!"

---

🩸GEN CỦA TA VÔ HẠN TIẾN HÓA (BẢN DỊCH): Dị giới, đô thị, nâng cấp gen, hài hước, dị năng….