Trong lầu dạy học chính, Lộ Viễn đứng trước cửa sổ sát đất mà nhìn về phía vách đá dựng đứng kia.
"Ông chủ, Hồ Tĩnh Nhất bị học viện siêu phàm trả về học viện Cơ Sở rất dẻo dai, phù hợp với chúng ta."
Lộ Viễn nói nhỏ.
Trịnh Viễn Đông nói với vẻ lạnh nhạt:
"Đừng nghĩ nhiều, dù sau này người đó có thất bại cũng sẽ trở thành người đưa tin của Kỵ Sĩ, Khánh Trần sẽ không bỏ qua hạt giống như thế này đâu. Không thể không thừa nhận, Khánh Trần tổ chức thử thách này đã chọn ra những người kiên định, dẻo dai nhất trong đám học sinh kia. Trong suy nghĩ của hắn thì thiên phú cũng không phải là yếu tốt mang tính quyết định, một người có thể thành công không cuối cùng vẫn phải phụ thuộc vào tính bền dẻo này.
"Ông chủ, vậy chúng ta cứ khoanh tay đứng nhìn Khánh Trần cướp người như thế ư?"
Lộ Viễn hét lên:
"Trong những học sinh vừa vượt qua thử thách kia, Trần Chước Cừ, Lý Phấn, Vương Đông Đông đều là những nhân tài mà chúng ta coi trọng, không thể để cho hắn cứ cướp một cách trắng trợn như vậy được."
Trịnh Viễn Đông ngồi trước bàn làm việc, đang đọc tài liệu thì đột nhiên nói:
"Ngươi có biết hôm nay Bạch Trú đã cho ra bao nhiêu Tử Lan Tinh không?"
Lộ Viễn nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó liền trở nên im lặng, một lúc sau mới trả lời bằng giọng lí nhí:
"Cộng cả phần cho chúng ta thì tổng cộng là 288 tệ."
Trịnh Viễn Đông hỏi tiếp:
"Vậy ngươi biết hôm nay Bạch Trú đã đưa ra bao nhiêu trà Cảnh Sơn không?"
Giọng Lộ Viễn lại càng nhỏ hơn:
"1655 phần..."
"Trái cây của Trường Sinh Thiên thì sao?"
"1665 trái."
Trịnh Viễn Đông thấy mình hỏi cũng đã gần đủ rồi nên để tài liệu trong tay xuống rồi nói với Lộ Viễn:
"Bây giờ, ta và ngươi cùng là người nhận được lợi từ trà Cảnh Sơn, ngươi cảm thấy nó có tác dụng không?"
"Đương nhiên có tác dụng rồi!"
Lộ Viễn tươi cười hớn hở mà trả lời:
"Trước kia Côn Luân chúng ta có khá nhiều người đeo kính cận đấy, bây giờ đều bỏ ra cả rồi, các học sinh cũng dành cho trà Cảnh Sơn những lời khen có cánh."
Nếu nhất định phải bình chọn ra thương phẩm nào ảnh hưởng đến các học sinh nhiều nhất thì chắc chắn là trà Cảnh Sơn.
Theo số lượng trà Cảnh Sơn mà học viện Nông Vụ cung cấp ngày càng gia tăng thì số học sinh cởi bỏ kính cận trong học viện cũng ngày càng nhiều.
Trong chiến đấu, kính cận là một thứ dư thừa và vướng víu.
Trịnh Viễn Đông nói tiếp:
"Ngươi cũng thấy đấy, biết bao nhiêu người được lợi, ngươi cũng biết lực lượng cướp người của Bạch Trú xuất phát từ đâu rồi chứ? Đừng nói là bây giờ đối phương muốn giành một số người bình thường từ trong tay ngươi, nếu hắn thật sự muốn dùng Tử Lan Tinh để giành một số người tu hành có thiên phú cao của ngươi thì ngươi cũng không thể làm được gì đúng chứ? Bây giờ tên nhóc Khánh Trần này còn đang nắm giữ tiết thứ ba, tiết thứ tư của Vạn Thần Lôi Ti là thuật hô hấp, không phải là đang âm thầm nhắc nhở chúng ta đừng trở mặt đấy sao..."
"Ông chủ nói đúng là có lý, chỉ là ta không thể trơ mắt nhìn những hạt giống tốt kia bị hắn đào đi hết, ta đau lòng lắm."
Lộ Viễn thở dài rồi nói.
Thật ra Côn Luân vẫn luôn rơi vào tình trạng không đủ nhân lực.
Họ không giàu có như Cửu Châu, trước kia đã từng nhịn ăn nhịn uống vì muốn gây quỹ xây dựng học viện. Cũng vì chuyện này mà hắn, Nghê Nhị Cẩu và Trịnh Viễn Đông gặp phải khó khăn ở khắp mọi nơi.
Rõ ràng đều là những người siêu phàm vô cùng lợi hại rồi nhưng mọi người lại phải chịu sự khinh bỉ của những người xung quanh.
Nhưng ông chủ Trịnh nói dù phải chịu uất ức gì, chỉ cần đối phương là đồng bào thì mọi người đều phải chịu đựng, đây là kỷ luật.
Một tổ chức như thế rất khó thu nạp nhân tài một cách rộng rãi như Cửu Châu.
Trịnh Viễn Đông cười rồi nói:
"Ngươi biết chúng ta không tranh giành được với họ là tốt rồi, chấp nhận sự thật cũng là một chuyện tốt. Vả lại chúng ta cũng không bồi dưỡng được nhiều người mới như thế, lập trường của Bạch Trú vững chắc, tính nguyên tắc cũng cao, họ phát triển là chuyện tốt. Ta cũng rất tò mò lúc ông chủ Hà xuất quan sẽ có phản ứng như thế nào, bởi vì theo những gì ta biết thì hắn đã khen ngợi Trần Chước Cừ rất nhiều lần rồi."
"Cái này ta cũng có nghe nói."
Lộ Viễn hớn hở mà kể lể:
"Ông chủ Hà từng khen Trần Chước Cừ là một viên ngọc chưa mài, chỉ là đang chờ người khác khai quật lên mà thôi...Cũng không biết là sau khi ông chủ Hà xuất quan lại phát hiện Trần Chước Cừ đã trở thành Kỵ Sĩ thì sẽ cảm thấy thế nào. Ông chủ, ngươi nói như thế ta lại có chút mong chờ rồi, chờ người Cửu Châu xuất quan ta phải bám theo bọn họ cả ngày để xem phản ứng của bọn họ mới được..."
Tâm trạng của Lộ Viễn thay đổi rất nhanh, nếu tất cả mọi người đều không thể giành giật thắng Bạch Trú thì cũng không thể để một mình Côn Luân họ khó chịu.
"Đi thôi, đi tới vách núi dựng đứng bên kia xem một chút đi."
Trịnh Viễn Đông nói.