Phụt!
Đường Khả Khả đang uống cà phê nghe vậy thì phun hết cà phê trong miệng lên mặt Ngu Thành.
Nhưng Ngu Thành lại không còn tâm trí để ý đến chuyện này, hắn cầm khăn giấy lau mặt qua loa rồi cao giọng mà hỏi lại:
"Ngươi nói là bao nhiêu cơ?"
Cửu Nhiễm nhìn hắn một cái rồi nói một cách chắc chắn:
"Ta chắc chắn là số liệu báo lại không hề có sai sót, chỉ là chênh lệch hơi lớn so với những gì các ngươi tưởng tượng nên trong lúc nhất thời các ngươi vẫn chưa thể chấp nhận được mà thôi. Ta đề nghị các ngươi tự tiêu hóa một chút rồi mới nghe tiếp những chuyện khác."
Hà Kim Thu yên lặng tính toán một lúc lâu, nhưng dù hắn tính như thế nào cũng đều cảm thấy cái số này lớn tới mức hoang đường.
Nó lớn hơn rất nhiều những gì hắn đã dự tính từ trước!
"Những thứ này phân phát ra ngoài bằng cách nào?"
Ngu Thành đưa ra câu hỏi với sự thắc mắc khôn cùng.
Cửu Nhiễm giải thích:
"Từ ngày thứ hai của lần trở về này tính đi, định mức hối đoái thương phẩm của học viện tăng lên gấp bội. Tử Lan Tinh đã sắp móc sạch điểm tích lũy Ma Trận và Hồng Diệp rồi. Còn trà Cảnh Sơn và Trường Sinh Thiên thì móc rỗng điểm tích lũy của các học sinh."
Phải biết rằng một học sinh cố gắng lâu như vậy thì tối đa cũng chỉ có thể đồng thời hối đoái Vạn Thần Lôi Ti và hai phần trà Cảnh Sơn hoặc Trường Sinh Thiên mà thôi.
Cho nên có hơn một ngàn tài khoản điểm tích lũy của học sinh đã rỗng tuếch, nhìn chỗ hối đoái có thương phẩm cũng không đổi được, tất cả mọi người đều đang liều mạng kiếm điểm tích lũy.
Mà Tử Lan Tinh thì lại khác, Hội Tam Điểm đột nhiên lại không còn cướp đoạt Tử Lan Tinh nữa, Ma Trận và Hồng Diệp thì giống như là đang chuẩn bị trang bị quân sự vậy, không ngừng tranh đoạt. Ma Trận vì không muốn cho Hồng Diệp phát triển quá nhanh nên thậm chí còn không cho thuê phòng thí nghiệm nữa.
Trần Tuế cũng từ nhân tài kỹ thuật chuyển thành nhân tài tu hành. Nói tới đây thì Hà Kim Thu hỏi với vẻ nghi ngờ:
"Đến cùng là những Tử Lan Tinh kia được đưa ra như thế nào? Ta đã từng tính dù tất cả các câu lạc bộ đều đi hối đoái thì điểm tích lũy của họ cũng đâu có đủ?"
Cửu Nhiễm trả lời:
"Đây chính là chuyện thứ hai mà ta muốn nói, những học sinh mà ông chủ dặn ta phải chú ý tới đang tham gia thử thách leo núi của học viện. Ta nhìn thấy vách núi thẳng đứng trong sân thử thách, cho nên ta có lý do để phán đoán rằng đây là Bạch Trú đang tuyển chọn Kỵ Sĩ mới cho tổ chức Kỵ Sĩ. Họ thiết lập chín độ khó khác nhau tăng dần, mỗi lần khiêu chiến thành công một cửa ải sẽ đạt được một phần trà Cảnh Sơn, Trường Sinh Thiên, Tử Lan Tinh. Tới nay đã có 234 người khiêu chiến thành công rồi."
"Tất cả đều được nhận theo quy định ư?"
Hà Kim Thu nhíu mày mà hỏi.
Cửu Nhiễm gật đầu khẳng định lại một lần nữa:
"Tất cả đều đã nhận được."
Hà Kim Thu im lặng, vốn ban đầu hắn còn vui vẻ vì Khánh Trần bổ sung thêm cho Cửu Châu bốn phần Tử Lan Tinh, bây giờ lại cảm thấy Tử Lan Tinh trong tay không còn hấp dẫn như lúc đầu nữa rồi.
Mà điều quan trọng nhất là suy nghĩ của hắn và Trịnh Viễn Đông giống nhau như đúc, bọn họ đều biết rõ với sự giàu có này của Bạch Trú thì không có bất cứ tổ chức nào có thể tham gia giành người với Bạch Trú cả!
Dù Cửu Châu của hắn có danh vọng cao ở ngoại cảnh như thế nào cũng không ai có thể chống cự được sự hấp dẫn của Tử Lan Tinh.
Hơn nữa, tổ chức Kỵ Sĩ trên thế giới cũng không hề thua kém gì tổ chức tình báo Hồ Thị, dù sao thì tổ chức Kỵ Sĩ của người ta có Bán Thần làm chỗ dựa cơ mà!
Dù không nhắc tới tổ chức Kỵ Sĩ thì tổ chức tình báo Hồ Thị cũng không thể nào lấy đá chọi đá với quân chính quy như Mật Điệp Ti.
Xong đời rồi.
Hạt giống tốt mà mình quan sát vài ngày đều đã bị người khác cướp mất rồi.
Lúc này thì Hà Kim Thu cũng đã biết Lộ Viễn và Tiểu Ưng ngồi ngoài kia theo dõi hắn để làm gì. Mẹ nó hóa ra là hai thằng nhóc đấy tới đây để xem trò cười, người của Côn Luân các người đều đã bị đào đi hết nên tới đây xem phản ứng của Cửu Châu bọn ta khi gặp chuyện tương tự đúng không?
Ngu Thành cất tiếng hỏi với vẻ thắc mắc:
"Sao đột nhiên ta lại có cảm giác Khánh Trần cho chúng ta Tử Lan Tinh là một âm mưu nhỉ? Hắn để chúng ta bế quan sau đó nhân lúc chúng ta bế quan mà làm ra một đống chuyện."
Bây giờ cảm giác của Ngu Thành chính là ngủ một giấc, vừa mới dậy lại phát hiện thế giới đã thay đổi.
Ai không biết còn tưởng mình bế quan tận ba mươi năm cơ đấy!
Hà Kim Thu cười rồi an ủi:
"Đừng nghĩ nhiều như thế, thứ quý giá như Tử Lan Tinh thì không ai cố ý lấy nó ra làm âm mưu cả. Mặc dù Khánh Trần hơi xấu xa một chút nhưng suy cho cùng thì hắn đã cho chúng ta Tử Lan Tinh, cũng là ý tốt. Hay là như thế này, Cửu Nhiễm thử tiếp xúc đám người Trần Chước Tảo xem chúng ta còn cơ hội mời chào họ gia nhập Cửu Châu không?"