Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 178: Thu Săn




Nhưng vào lúc này, trong đoàn xe vang lên âm thanh của một người phụ nữ:

"Các ngươi nói là ra đây đi săn nhưng lại đi bắt nạt mấy người dân thường này, thật vô dụng."

Nói xong, cánh cửa xe mở ra, lộ ra ghế lái của một chiếc xe việt dã, một người phụ nữ vóc người cao lớn lực lưỡng.

Người trẻ tuổi đứng dưới thổi một tiếng huýt sáo, cười ha hả:

"Y Nặc nói có lý, đi thôi!"

"Chờ một chút. "

Lý Y Nặc nói:

"Phá huỷ máy giám sát của người ta, bồi thường đi."

"Được rồi!"

Người trẻ tuổi móc ra hai chồng tiền từ trong túi, sau đó ném xuống đất, tất cả mọi người lại quay lên xe.

Đội xe lại lần nữa lên đường chỉ để lại bụi mù, tất cả mọi người đứng ở đó đều phủ một lớp bụi.

Trong khu lều tạm, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Tần Đồng vô lực ngồi xuống đất, người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh dựa vào vai hắn, khóc lóc thảm thiết.

Người thường mà gặp phải những người có tiền đều không thể phản kháng như vậy.

Tần Dĩ Dĩ bỗng nhiên phát hiện, từ đầu đến cuối, người đàn ông trung niên và cậu thiếu niên đều đứng ở phía sau thân cây, dễ dàng che khuất thân thể khỏi tầm mắt người khác.

Trên đoàn xe vừa rồi đều là con cháu của các tập đoàn lớn, nhân vật cấp cao trong thành phố.

Thiếu nữ nghĩ thầm, hai người này né tránh đám người đó chắc không phải là kẻ có tiền, nếu không đã sớm đi ra nói chuyện.

Đám con cháu của tập đoàn này còn tuyên bố muốn giết bọn họ, nếu thực sự quen biết, ít nhất cũng đi ra nói một câu chứ.

Nghĩ đến đây, thiếu nữ Tần Dĩ Dĩ cảm thấy khá vui.....không phải kẻ có tiền, rất tốt.

Cả nhà nàng đều không thích mấy kẻ có tiền trong thành phố.

Những kẻ có tiền đó chưa bao giờ xem người thường như họ là con người.

Nhưng, Tần Dĩ Dĩ phát hiện, thiếu niên kia hình như đang cau mày mãi suy nghĩ về điều gì đó.

Cách đó không xa, Lý Thúc Đồng đang nhìn về phía học trò yêu quý của mình:

"Sao vậy, nhín cái gì mà chăm chú như thế?.”

Khánh Trần quay đầu nói nhỏ:

"Sư phụ, ta nhìn thấy bạn của ta.”

Khi người phụ nữ tên Y Nặc kia mở cửa xe, người Khánh Trần nhìn thấy ở vị trí phó lái không ai khác, chính là Nam Canh Thần, điều này khiến hắn có chút kinh ngạc......

Người phụ nữ dáng người cường tráng, chiếc xe địa hình hầm hố to lớn, ống xả màu bạc phun ra ngọn lửa, những thứ này khiến cho Nam Canh Thần ngồi ở ghế phó lái, trông không chút hòa nhập được với bọn họ.

Vì vậy mà.....Khánh Trần bỗng nhiên có chút dở khóc dở cười, Lý Y Nặc đó chính là phú bà bao nuôi Nam Canh Thần?

Chẳng trách lại chuyển vào khu một, đúng là một nhân vật lớn....

Nhưng khẩu vị của phú bà Lý Y Nặc này dường như có chút kỳ lạ thì phải, sinh ra đã mạnh mẽ lại thích những chàng trai gầy yếu.

Lúc này, trong lúc những người khác đang nghe nhạc, Nam Canh Thần lại ngồi tại chỗ, vẻ mặt chán đời.

Hai mắt vô hồn nhìn kính chắn gió....thậm còn muốn bịt tai lại.

Chắc đây là cái giá của việc được bao nuôi.

Tên này hoàn toàn không để ý tới, bạn ngồi cùng bàn của mình đang ẩn náu trong rừng cây bên cạnh.

Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần:

"Còn nhớ người tên Lý Y Nặc này không?.”

"Nhớ.”

Khánh Trần gật đầu:

"Trên danh sách các tập đoàn lớn mà sư phụ đưa cho ta có cả Lý thị, Lý Y Nặc, con gái lớn của gia chủ đời thứ ba Lý gia, rất được lòng gia chủ.”

Lại nói, Lý Đồng Vân từng nói, ở Lý thị có người chị gái đối xử với nàng rất tốt, cũng không biết có đúng hay không.

Con đời thứ ba của Lý thị có không ít, trên Lý Đồng Vân còn có hơn mười chị gái và anh trai, cô bé không nói rõ tên ra, Khánh Trần cũng không chắc chắn.

Hắn nhìn Lý Thúc Đồng:

"Sư phụ, thu săn là làm gì vậy, săn bắn dã thú à?.”

Lý Thúc Đồng lắc đầu:

"Bọn họ không săn bắn dã thú, chỉ săn bắn người thôi.”

"Người?"

Khánh Trần sững người, cái này hắn thật sự không nghĩ tới.

"Những người giống như Quách Hổ Thiền, không có thân phận hợp pháp, còn rất nhiều loại người khác ở vùng đất hoang dã nữa.”

Lý Thúc Đồng giải thích:

"Một số ít tù nhân trốn ra khỏi thành phố, cũng có một số vẫn lẫn trốn ở hoang dã, dân thường không muốn bị các tập đoàn lớn chèn ép, cuộc sống tuy có chút vất vả nhưng được tự do. Bọn họ sống gần sát vùng cấm địa, một khi các tập đoàn lớn vây giết, bọn họ sẽ trốn vào vùng cấm địa, trốn khỏi quân đội của các tập đoàn .”

Vì vậy, cái gọi là thu săn thật ra không phải là săn bắn dã thú, mà là đến vùng hoang dã để săn giết những người không có thân phận hợp pháp ở hoang dã!

Trên đường đi, Khánh Trần cũng từng thấy những khu dân cư nhỏ ở đây.

Ở đó con người phụ trách việc hỗ trợ các robot tiến hành sản xuất, nhưng việc sản xuất hiện giờ gần như đã bị thay thế hoàn toàn bởi máy móc, không cần đến con người nữa.