Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 179: Tiền Cọc




Trước đó, Khánh Trần ở thế giới ngoài cũng đã xem xét qua, không chỉ có 19 thành phố xuất hiện người du hành thời gian, cũng đã xuất hiện lẻ tẻ ở một số nơi khác.

Cho nên, những người xuất hiện lẻ tẻ kia, có thể đang ở trong số ít những khu dân cư ở vùng hoang dã này.

"Tại sao phải săn giết người ở hoang dã này?.”

Khánh Trần hỏi.

"Vì họ luôn tìm cơ hội để đi cướp nhà máy sản xuất, Quách Hổ Thiền bị bắt khi đang dẫn đầu một nhóm cướp xâm nhập nhà máy sản xuất năm 1192.”

Lý Thúc Đồng nói.

"Sư phụ, Quách Hổ Thiền thuộc cấp bậc nào?"

Khánh Trần hỏi.

"Cấp B."

Lý Thúc Đồng trả lời:

"Cho nên, trong đội ngũ thu săn vừa rồi, nhất định có cao thủ cấp B từ tập đoàn lớn trà trộn bên trong, giúp đỡ, bảo vệ đám thanh niên này."

"Đây đều là tinh anh của tập đoàn lớn à?"

Khánh Trần hỏi.

"Không phải.”

Lý Thúc Đồng lắc đầu:

"Tất cả đều là những tên ăn chơi trác táng. Những người được tuyển chọn để thừa kế chính thức, lúc này đang giữ chức vụ trong bộ máy liên bang, hoặc đang điều hành trong công ty. Những người đi thu săn này, chẳng qua chỉ là mấy người không có triển vọng trong gia tộc.”

Khánh Trần nhìn đoàn xe ở xa kia, đột nhiên nhớ tới thuật ngữ bát kỳ tử đệ này:

"Nói như vậy, quân lính trong liên bang có rất nhiều tinh anh của tập đoàn lớn à.”

Lý Thúc Đồng vừa cười vừa nói:

"Hằng Xã cũng bắt được một số lượng lớn người du hành thời gian, tra hỏi được không ít chuyện. Điều thú vị là những người ở thế giới ngoài như ngươi, rất nhiều người nghĩ rằng tập đoàn lớn đã trực tiếp kiểm soát toàn bộ liên bang. Thật ra, bọn họ gián tiếp khống chế liên bang thông qua các ngành nghề. Về cơ bản, bọn họ vẫn tuyên bố nơi này là dân chủ.”

"Dân chủ cũng không phải là con cháu của tập đoàn thì có thể muốn giết ai thì giết.”

Khánh Trần bình thản nói.

Lý Thúc Đồng cười:

"Cho đến bây giờ vua chưa bao giờ biến mất, bọn họ chỉ thay đổi mấy bộ quần áo trên người thôi.”

Tên gọi của thế giới trong và thế giới ngoài, cũng từ đây mà trở nên phổ biến.

Thật ra cũng không có khác biệt gì mấy, có thể phân biệt tên của hai thế giới như vậy là đủ rồi.

Lúc này, Lý Thúc Đồng nhìn đoàn xe đã đi xa nói:

"Chỉ là, cuộc thu săn này bắt đầu có hơi sớm, cứ đà này, ta không thể dẫn theo ngươi từ từ mà đi được. Nếu không thì với tốc độ của chúng ta, đợi đến lúc đuổi theo thì đồ ăn cũng đã lạnh rồi.”

Nói xong, Lý Thúc Đồng đi đến bên cạnh Tần Thành nói:

"Có thể đi nhờ xe được không? Ta thấy trên chiếc pickup của các ngươi còn chỗ trống, hai người chúng tôi ngồi ở thùng xe cũng được, sẽ trả tiền công.”

Thiếu nữ Tần Dĩ Dĩ ở bên cạnh đột nhiên chỉ vào Khánh Trần nói:

"Có thể nhờ xe, nhưng ngươi phải đối xử tốt với hắn một chút.”

Lý Thúc Đồng ngạc nhiên, chuyện gì xảy ra vậy.

Hắn chưa từng nghĩ tới học trò của mình đi đến đâu cũng được chào đón.

Nhưng Tần Thành kéo Tần Dĩ Dĩ lại, sau đó khách sáo nói:

"Con bé này không hiểu chuyện, ở vùng hoang dã lâu nên đã quen rồi. Là thế này, chuyện nhờ xe thì không thành vấn đề, nhưng các người muốn đi đâu?”

Lý Thúc Đồng trả lời:

"Đi đâu thì tuỳ duyên, chi bằng như vậy, chúng tôi đi nhờ xe trước, khi nào muốn xuống, chúng tôi sẽ trả tiền xe dựa vào chặng đường đi.”

Tần Thành do dự, Khánh Trần lấy ra một lọ thuốc kháng sinh từ trong túi đưa cho hắn:

"Tiền đặt cọc.”

"Đi thôi!”

Tần Thành lập tức đồng ý.

Khi đang nói chuyện, Khánh Trần liếc nhìn sư phụ của mình.

Lần ra ngoài này đối phương tuyệt đối có mục đích.

Lý Thúc Đồng biết rất rõ, cuộc thu săn của tập đoàn sắp bắt đầu rồi, thậm chí còn biết gia đình của Tần Thành muốn đi đâu.

Nhưng, hắn nghĩ mãi mà không hiểu, không phải sư phụ nói dẫn hắn đi thử nghiệm mở ra khoá gen à, sao bây giờ lại lòi ra mục đích khác.

Trước khi đi, lúc thu dọn lều, Khánh Trần không phải làm một mình nữa.

Tần Dĩ Dĩ ngay cả lều trại của gia đình mình ở bên kia cũng không giúp, động tác nhanh nhẹn giúp hắn gấp lều trại, gấp ghế.

Thậm chí còn từ trong đống lửa đã tắt, giúp Khánh Trần tìm ra sáu thần khí châm lửa "lôi thần.”

Thiếu nữ đi đến trước mặt Khánh Trần, lau sạch "lôi thần" đưa cho hắn:

"Nếu lúc đầu các ngươi đi nhờ xe thì vết thương ở chân của ngươi đã không nặng thêm.”

Nói xong, thiếu nữ quay lại bên cạnh Tần Thành, nói nhỏ:

"Cha, người hầu bình thường phải bồi thường bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng vậy?"

Lão Tần Thành tức giận trừng mắt liếc nàng:

"Ngươi ngoan ngoãn ở yên trong xe cho ta, không được nói chuyện với thiếu niên kia nữa.”

"Ta không chịu.”

Tần Dĩ Dĩ nói xong liền nhảy lên thùng xe, không chịu nghe lời.

Thiếu nữ ở hoang dã đều có tính tình bướng bỉnh như vậy, giống như một con mèo hoang, đến độ tuổi nào đó sẽ có ý nghĩ phản nghịch.