Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1782: Trảm Thần




“Trần Chước Cừ!”

Từ xa, có người gọi tên Quyển Vương.

Mọi người nhìn lại, rõ ràng là vị lãnh tụ của tổ chức Hồng Diệp nổi tiếng nhất trong học viện, Cửu Nhiễm.

Vị này là một nữ sinh cao một mét tám, thân hình vô cùng cân đối, mái tóc chỉ dài đến cằm, trông rất già dặn, nàng từ từ đi về phía trước.

Bên cạnh nàng còn có một người đàn ông xa lạ.

“Trần Chước Cừ, có thể nói vài câu không?”

Cửu Nhiễm bình tĩnh nói:

“Người bên cạnh ta là một trong số các quản lý của Cửu Châu, Ngu Thành, hắn muốn nói chuyện với ngươi.”

Thật ra Cửu Châu vốn định chờ Trần Chước Cừ về ký túc xá, trò chuyện riêng với nàng tránh ánh mắt của Bạch Trú.

Nhưng mà kết quả là Trần Chước Cừ quá hăng hái, một ngày một đêm không về ký túc xá, mệt thì nằm ngủ trên bãi cỏ dưới vách núi.

Hết cách, không đợi được thì chỉ có thể đến tìm.

Trần Chước Cừ nhìn Ngu Thành:

“Muốn nói gì với ta?”

Ngu Thành nhìn Tiểu Thất một cái, nói thẳng vào vấn đề:

“Chúng ta muốn mời ngươi gia nhập Cửu Châu.”

“Có lợi ích gì?”

Trần Chước Cừ hỏi.

Ngu Thành trả lời:

“Phương pháp tu luyện chính thống của tổ chức tình báo Hồ thị, nối thẳng đến cảnh giới Bán Thần, có thể ngự kiếm cũng có thể trảm thần.”

Tiểu Thất bên cạnh nghe mà bật cười, tổ chức tình báo Hồ thị đã bao lâu rồi không có Bán Thần? Cũng phải hơn trăm năm rồi đúng không? Chém gió gì mà to thế...

Nhưng hắn cũng không nói thêm gì nhiều, Bạch Trú, Cửu Châu, Côn Lôn bây giờ đang có quan hệ hợp tác, đang là anh em, kiểu gì cũng phải nể mặt nể mũi.

Nhưng mà...Cửu Châu của các ngươi đào người đi ngay trước mặt Bạch Trú thế này có quá đáng quá không?

Ngay đúng lúc này, Cửu Nhiễm bỗng nói:

“Chào mọi người, ta là Cửu Nhiễm của Hồng Diệp, hôm nay ta tới đây cũng là vì muốn nói với mọi người, khiêu chiến thành công rồi muốn gia nhập vào đâu là quyền tự do của mọi người...khiêu chiến thất bại nếu không có chỗ để đi thì có thể đến Cửu Châu bất cứ lúc nào, cánh cửa Cửu Châu lúc nào cũng mở rộng đón chờ các vị.”

Tiểu Thất hiểu, thật ra mục tiêu chính của Cửu Châu không phải là loại học viên ưu tú như Trần Chước Cừ, họ biết mình không tranh được với Bạch Trú, cho nên muốn lôi kéo những người khiêu chiến thất bại trước khi Côn Lôn kịp ra tay.

Dù sao thì mọi người cũng đã nhìn thấy tâm tính của người khiêu chiến, dù có thất bại cũng vẫn là người tài.

Nhưng Cửu Châu không biết một điều, họ tưởng Bạch Trú chỉ cần người thành công, thật ra ai Khánh Trần cũng cần hết...

Đúng lúc này, Nam Cung Nguyên Ngữ cầm một tập tài liệu chạy đến:

“Lại đây, tất cả những người khiêu chiến lại điền cái bảng này chút đi.”

Ngu Thành và Cửu Nhiễm nhìn nhau.

Trần Chước Cừ vòng trở về, tò mò hỏi:

“Đó là cái gì thế?”

“À, là thư mời chuyển viện.”

Tiểu Thất nói:

“Không cần biết trước đó các ngươi ở học viện nào, bây giờ tất cả đều có cơ hội gia nhập vào học viện nông vụ. Có thể các ngươi không biết, điều kiện nhận người của học viện nông vụ rất khắt khe, người bình thường không vào được đâu. Bây giờ hay rồi, viện trưởng cho mỗi người ở đây một cơ hội, chỉ cần các ngươi nộp đơn xin thì chắc chắn sẽ có thể được duyệt! Đến lúc đó mọi người sẽ trở thành học viên của học viện nông vụ!”

Khánh Trần ra tay rồi.

Trong số những người khiêu chiến, ngoài số ít người ưu tú như Trần Chước Cừ, thật ra phần lớn đều giống như Hồ Tĩnh Nhất.

Họ cũng chưa từng được ai xem trọng.

Nhưng lần khiêu chiến này, Khánh Trần để 201 học viên này trổ hết tài năng.

Hắn để Côn Lôn, Cửu Châu và các học viên khác đều thấy được phẩm cách kiên nghị của những người này.

Nếu tất cả mọi người đều đã thấy được thì chắc chắn sẽ có người đến giành giật.

Mặc dù Khánh Trần biết rõ mình có tài nguyên tu luyện nhiều hơn Côn Lôn và Cửu Châu, nhưng ai biết được hai con hồ ly như ông chủ Hà và ông chủ Trịnh sẽ giở trò gì?

Cho nên, với tư tưởng cẩn thận là trên hết, Khánh Trần quyết định cứ kéo hết những người này đến học viện nông vụ rồi nói tiếp.

Hắn biết sau trận khiêu chiến sẽ có hơn nửa số người bị đào thải, nhưng những người này hoàn toàn có tư cách để làm người đưa tin.

Không làm kỵ sĩ được thì làm người đưa tin, chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề thì tốc độ tu hành có là vấn đề gì đâu? Người Nhà đông như thế, mọi người tốn chút thời gian đẩy họ lên cấp C, cấp B...

Dù sao thì bây giờ số lượng kỵ sĩ đột ngột tăng mạnh, lại thiếu người đưa tin.

Cũng không thể để sau này có mười mấy kỵ sĩ tụ tập rồi dùng cách oẳn tù tì để tranh giành một người đưa tin...

Tiêu chuẩn một kỵ sĩ có một người đưa tin là điều nhất định phải có!

Vào lúc này, mọi người nhìn nhau, không hiểu sao tự nhiên lại kéo sang chuyện chuyển viện rồi.

Tiểu Thất kiên nhẫn nói:

“Dù các ngươi có đang ở học viện cơ sở, học viện khoa học kỹ thuật hay là học viện siêu phàm, chỉ cần ngươi là học viên thì vẫn phải đi học. Nhưng học viện nông vụ thì khác, tạm thời không cần các ngươi phải làm thêm gì cả, chỉ cần tập trung hoàn thành khiêu chiến là được rồi. Hơn nữa, mỗi ngày không cần làm gì cũng có 30 điểm tích lũy, đó là đãi ngộ mà các học viện khác không có.”