Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1783: Cướp Người




Các học viên tiếp tục nhìn nhau, Tiểu Thất đã chọc trúng chỗ họ đang lo lắng.

Hôm nay là ngày lên lớp, tất cả đều là trốn học để đi khiêu chiến, trốn một tiết bị trừ năm điểm, có người điểm danh hộ thì mừng, nếu không thì cũng không ai gánh nổi.

Ngu Thành lại nói:

“Mọi người cũng đã biết địa vị của Cửu Châu ở quốc tế, gia nhập vào Cửu Châu có thể giúp các ngươi lên sân khấu lớn...”

Ngay vào lúc hắn nói chuyện, hai người Tiểu Thất và Tiểu Ngũ móc một nắm Trường Sinh Thiên trong túi ra, ăn như đồ ăn vặt.

Hai người vừa ăn vừa nói:

“Trên đảo cũng không trồng cây ăn quả gì, về nhớ nói với học viện gửi hoa quả cho học viện nông vụ chúng ta, không thì không có vitamin đâu.”

Ngu Thành:

“???”

Các học viên khác trợn tròn mắt.

Gia đình có điều kiện tới cỡ nào mà cầm Trường Sinh Thiên ăn như hoa quả ăn vặt thế?!

Loại đó ăn hết chín quả thì không còn hiệu quả nữa, các ngươi ăn như hoa quả mà không cảm thấy phí phạm tài nguyên à?

Nhưng Tiểu Thất và Tiểu Ngũ không quan tâm, họ nhận được nhiệm vụ từ Hội Phụ Huynh, đó là phải kéo hết hơn 200 người này đến học viện nông vụ bằng mọi cách.

Ngu Thành cảm thấy cả người đều không ổn, mọi người tranh giành học viên một cách bình thường, các ngươi vừa xuất hiện đã bật hack là có ý gì?

Có tiền là có thể muốn gì làm đó hả?

Tiểu Thất bày vẻ ngang tàng, thậm chí trong đầu Ngu Thành còn vang lên một câu trả lời: Đúng thế, có tiền là có thể muốn gì làm đó.

“Ta muốn xin gia nhập học viện nông vụ!”

Trần Chước Cừ nhanh nhẹn rút một lá đơn trong tay Tiểu Thất, đặt bút điền.

Mọi người thấy ngay cả Quyển Vương như Trần Chước Cừ cũng đã gia nhập rồi thì còn có gì đáng để nói nữa?

Danh tiếng của Cửu Châu vang dội thật, nhưng chọn theo Quyển Vương thì sai đi đâu được?

“Ta cũng gia nhập!”

“Ta cũng gia nhập!”

Tiểu Thất mặt mũi hớn hở nhìn mọi người lấy đơn điền.

Trần Chước Cừ điền xong thì nhìn Tiểu Thất:

“Thật ra các ngươi đánh giá lực hấp dẫn của học viện nông vụ hơi thấp, dù không có trò lúc nãy thì chúng ta cũng sẽ giành nhau gia nhập. Bây giờ chỉ cần không phải là người ngu thì đều hiểu được học viện nông vụ đặc biệt thế nào, bởi vì nó có một viện trưởng vô cùng đặc biệt.”

Đám người Hồ Tĩnh Nhất ngạc nhiên, thì thầm với nhau:

“Hình như Trần Chước Cừ biết viện trưởng của học viện nông vụ là ai? Sao chúng ta không biết gì thế?”

Một học viên bên cạnh nói:

“Có thể chúng ta là người ngu trong lời Trần Chước Cừ...Nhưng mà dù có bị Quyển Vương nói như thế thì ta cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào.”

Trần Chước Cừ tài giỏi là điều mà những người khiêu chiến thành công khác đều chấp nhận, thật sự là quá trâu bò...

Tiểu Thất cầm tập đơn đã điền xong đi, từ bây giờ trở đi, 201 học viên này đã là học viên của học viện nông vụ, Cửu Châu và Côn Lôn muốn cướp ấy à? Không có cửa đâu!

Mà những người này, mai sau dù có khiêu chiến thành công hay không thì đều sẽ trở thành lực lượng cứng rắn nhất dưới trướng tổ chức Kỵ Sĩ.

Thứ mà các người du hành thiếu nhất chính là thời gian, nếu thuận theo quy luật bình thường của tự nhiên, Côn Luân có lẽ phải đợi mười năm mới tích lũy đủ sức mạnh để tiến vào vũ đài thế giới trong.

Giờ đây, Khánh Trần đã một tay rút ngắn quá trình này.

Với Tử Lan Tinh, chỉ cần một năm Côn Luân đã có thể sản sinh ra rất nhiều chiến lực cao cấp.

Khánh Trần liếc nhìn Trịnh Viễn Đông:

"Mà này, không phải ông chủ Trịnh tới đây để cướp người sao? Cửu Châu đã bắt đầu cướp người rồi."

Trịnh Viễn Đông cười lắc đầu:

"Cướp cái gì, Côn Luân muốn bảo vệ mọi người trong nước, cũng đâu phải tư hữu của bất kỳ ai. Những học sinh gia nhập Kỵ Sĩ, Bạch Trú ấy có thể mạnh hơn, đương nhiên ta rất vui mừng. Tất nhiên, ở đây có một tiền đề, Bạch Trú trước tiên phải là một tổ chức có nguyên tắc và điểm mấu chốt."

Khánh Trần gật đầu:

"Ông chủ Trịnh ngược lại lại thông suốt vô cùng."

Trịnh Viễn Đông lại lắc đầu:

"Không liên quan đến việc có thông suốt hay không. Đầu tiên, phạm vi sàng lọc lần này của ngươi rất khéo léo, họ đều là học sinh mà Côn Luân đã loại xuống học viện cơ bản, bọn ta đã khẳng định họ không có thiên phú tu hành, cũng không có chuyên môn kỹ thuật. Côn Luân vốn không hề hi vọng họ sẽ có bản lĩnh lợi hại gì, Côn Luân cũng không có khả năng làm cho chúng mạnh hơn. Vì vậy, ngươi có thể khiến họ tỏa sáng mà không bị vùi dập, đó chính là bản lĩnh của ngươi. Nếu những người từng bị Côn Luân vứt bỏ, bây giờ khi được ngươi khám phá ra rồi, Côn Luân lại quay trở lại cướp lấy, há chẳng phải quá vô sỉ sao? Yên tâm, ta sẽ không cướp những người này với ngươi."

"Chỉ cần ông chủ Trịnh có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, yên tâm, Bạch Trú sẽ không làm bất cứ điều gì trái với nguyên tắc Côn Luân, đây là lời hứa của ta."

Khánh Trần cười nói.

Trịnh Viễn Đông nhìn hắn nói:

"Với thân phận gì?"

"Ông chủ của Bạch Trú, thủ lĩnh thế hệ sau của các Kỵ Sĩ, Mật Điệp ti..."