Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1796: Nghe Hiểu Lời Người Khổng Lồ




Cho nên, vị đội trưởng này, đã bước một chân vào ngưỡng cửa của Bán Thần!

Sát Nhân Hùng lớn gấp hai lần xe tăng chủ chiến, đối mặt với bộ đội nhà họ Trần, lập tức xé nát toàn bộ đội hình.

Sát Nhân Hùng rất tức giận, hơn nửa đêm nó đang ngủ trong khu cấm kỵ số 003, kết quả bị cường ngạnh kéo đến cái nơi khó hiểu này, còn bị người đánh mấy ngàn phát đạn.

Sao nó có thể không tức giận cho được?

Mà cơn tức giận của nó, cần bộ đội nhà họ Trần trả giá đại giới.

Cơn tức giận của nó cũng giúp cho đám người Khánh Trần có cơ hội thở dốc.

Khánh Trần hội tụ với Đinh Đông!

“Đing đông!”

(Ta đã chuẩn bị cho ngươi rất nhiều loại trái cây ở vùng cấm kỵ, có đủ đỏ, xanh, trắng, vàng, hồng!)

“Đing đông!”

(Đám nhỏ ở vùng cấm kỵ muốn ăn vụng, nhưng đều bị ta cản lại rồi. Tuy nhiên, có rất nhiều bạn nhỏ không hài lòng về việc này…)

“Đinh đông!”

(Ta vẫn luôn canh giữ trái cây, nhưng bây giờ phải ra ngoài đánh nhau với Cô Đông, chắc chắn các bạn nhỏ trong vùng cấm kỵ sẽ ăn vụng nhỉ...Nhưng không sao, ta có thể đi hái lại một ít cho ngươi.)

Con gấu sát thủ ở phía xa đang mất kiểm soát, còn Đinh Đông thì vẫn đang kể vài câu chuyện thường ngày với Khánh Trần đã lâu không gặp.

Vì sự xuất hiện của gấu sát thủ nên trong một khoảng thời gian ngắn, không có ai chú ý tới họ, một mình Zard chặn đứng toàn bộ số hỏa lực còn lại.

Zard chăm chú lắng nghe đinh đông đinh đông đinh đông. Dù cũng chẳng hiểu có nghĩa là gì, nhưng hắn vẫn nghe một cách rất nghiêm túc. Thi thoảng miệng hắn còn phát ra những âm thanh “Ừm ừ” và “chậc chậc” các kiểu, phụ họa cho lời nói của Đinh Đông, tràn trề cảm giác tham gia cuộc trò chuyện.

Trương Mộng Thiên nghi ngờ nhìn Zard:

“Ngươi cũng có thể nghe hiểu được lời nói của người khổng lồ kia à?”

Zard nói một cách cây ngay không sợ chết đứng:

“Nghe không hiểu ấy, chẳng qua ta thấy hắn nói chuyện một mình trông cô đơn quá thôi à.”

Trương Mộng Thiên, Tôn Sở Tử, Đoàn Tử:

“…”

Lúc này, quân đội của Trần thị đã bị hỗn loạn vì tai nạn xảy ra bất thình lình. Ngay cả vị họa sĩ Trần thị vẫn luôn ẩn mình trong đội ngũ cũng buộc phải giao ra con át chủ bài còn lại của mình. Nếu không, dưới tình huống trúng hỏa lực, quân đội bị tổn thất thì khả năng cao là đội ngũ Trần thị sẽ bị con gấu sát thủ này đánh sập triệt để!

Sư đoàn dã chiến này toàn là bộ đội tinh nhuệ của Trần thị, tỷ lệ thương vong hiện giờ đã vượt qua 40%, có thể duy trì không bị tan tác đã coi như là huấn luyện có hiệu quả rồi.

Nhưng nếu tiếp tục chịu thương vong thì sao? Không ai có thể đảm bảo được điều gì.

Trong những năm đầu, thậm chí, quân đội Kashima còn từng xảy ra trường hợp bắt buộc phải trả tiền cho binh lính trước khi đánh trận, nếu không thì họ sẽ giải tán ngay tức khắc.

Khi đó, quân đoàn còn rất non nớt, cho rằng chỉ cần có tiền là có thể lôi kéo được một đơn vị bộ đội dũng mãnh thiện chiến, sau này họ mới hiểu ra phải điều binh khiển tướng như thế nào.

Trong hoàn cảnh hỗn loạn như hiện giờ, Khánh Trần ngước nhìn người khổng lồ trước mặt, lời nói của đối phương cứ tuôn ra không ngừng như mở đập xả lũ.

Những người bạn cũ đã lâu mới gặp lại có vô vàn chuyện mới mẻ, nói mãi không hết.

Khánh Trần mỉm cười và chạm vào bàn tay to lớn đang rũ xuống bên người của Đinh Đông:

“Cảm ơn ngươi.”

Thế nhưng, trong khoảnh khắc Khánh Trần chạm vào, Đinh Đông lại bật khóc.

Những giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ đôi mắt trong veo của người khổng lồ, từng giọt tí tách rơi xuống đất.

Khánh Trần sửng sốt, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra tại sao đối phương lại rơi nước mắt, bèn mỉm cười và nhẹ giọng giải thích:

“Ta không sao.”

Trương Mộng Thiên và những người khác đứng bên cạnh quan sát, đây là lần đầu tiên họ được tận mắt nhìn thấy người khổng lồ, vì vậy nên vô cùng tò mò.

Chỉ có điều, họ không thể hiểu được một câu nói nào của người khổng lồ, hình như chỉ mỗi ông chủ là có thể nghe hiểu.

Khi Đinh Đông rơi nước mắt, tất cả đều không hiểu được vì sao người khổng lồ này lại khóc.

Chỉ có Ương Ương, bỗng nhiên lại hiểu ra.

Nàng biết thiên phú người khổng lồ của Đinh Đông chính là thần giao cách cảm. Vì vậy, khi những ngón tay của Khánh Trần chạm vào, Đinh Đông có thể cảm nhận được những khổ đau đã xảy ra với hắn ngay tức khắc, thế nên mới rơi nước mắt.

Đinh Đông không khóc vì bản thân, mà khóc vì Khánh Trần.

Ương Ương nhìn bóng dáng thiếu niên đang đứng trước mặt người khổng lồ.

Khi trở về, Lý Đồng Vân gọi điện cho cô, nói rằng hình như Khánh Trần đã ra ngoài rồi, trông giống như một người bình thường.

Lúc ấy Ương Ương mới yên tâm hơn một chút.

Lần xuyên không này, Ương Ương thấy Khánh Trần đã khôi phục trạng thái bình thường, cũng không còn lo lắng nữa.

Tuy nhiên, tất cả những thứ ngụy trang bên ngoài đều không thể lừa gạt được Đinh Đông. Đó là thiên phú của tộc người khổng lồ, có thể nhìn xuyên qua toàn bộ những lớp ngụy trang, thấu tỏ linh hồn của Khánh Trần.