Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1797: Cứ Làm Là Xong Việc




Vì vậy nên Đinh Đông cũng cảm thấy đau lòng.

Chỉ Đinh Đông mới biết, có những điều gì đang ẩn giấu đằng sau khuôn mặt tươi cười của Khánh Trần.

Kiên cường cũng chỉ là một cách bảo vệ mà thôi!

Đinh Đông lau nước mắt:

“Đinh Đông!”

(Ta sẽ giúp ngươi báo thù!)

Khánh Trần cười và lắc đầu:

“Đừng làm như vậy, ta hy vọng ngươi có thể tiếp tục làm một người khổng lồ lương thiện, mãi mãi không bao giờ tham gia vào chiến tranh.”

Vào lúc này, Cô Đông ở bên cạnh nói:

“Cô Đông!”

(Tên nhóc nhà ngươi cũng coi như là có chút lương tâm, ta tên Cô Đông, là em trai của Đinh Đông, ta từng nghe mấy lão già ở vùng cấm kỵ nhắc đến ngươi. Họ nói ngươi là thủ lĩnh của thế hệ Kỵ Sĩ đời tiếp theo, bảo ta nghe lời ngươi cho hẳn hoi. Thế nhưng ta thấy tay chân ngươi nhỏ gầy, rất nghi ngờ, không biết ngươi có thể trở thành một loài người mạnh mẽ như chú Lý không. Tốc độ cũng quá chậm, lúc ta và hắn thi đấu, ta hoàn toàn không thể chạm được vào hắn. Hay là như vậy đi, trong tương lai, ngươi sẽ làm vua của loài người, ta làm vua của vùng cấm kỵ. Bây giờ, chúng ta có thể ký kết một giao ước không bao giờ xâm phạm lẫn nhau. Tới lúc đó, ta và ngươi hợp lực thống trị thế giới. Nghe nói ngươi rất thông minh, ngươi tới giúp ta gỡ bỏ quy tắc của vùng cấm kỵ số 001, ta giúp ngươi san bằng liên bang!)

Khánh Trần sửng sốt trong chốc lát, CMN chứ san bằng liên bang…

Người mà Cô Đông gọi là chú Lý, chắc hẳn là Lý Thúc Đồng rồi.

Nếu bàn về thực lực, đương nhiên hắn không sánh bằng Lý Thúc Đồng, sư phụ ông ấy là một Á Thần có biết không hả!

Lúc này, Trương Mộng Thiên hiếu kỳ hỏi Khánh Trần:

“Ông chủ, rốt cuộc là hai vị người khổng lồ này đang nói gì thế ạ?”

Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói:

“Họ nói, hoan nghênh tới vùng cấm kỵ số 002.”

Nhưng đúng lúc này, Cô Đông lại nói một cách không tự nhiên lắm:

“Ta biết ngôn ngữ của loài người, ngươi phiên dịch cũng kém thật sự luôn đấy! Trình độ phiên dịch thế này thì lại khá giống chú Lý.”

Khánh Trần:

“???”

Xong đời.

Lật thuyền trong mương.

Hắn còn tưởng người khổng lồ đều chỉ biết đinh đông, cô đông cơ, ai ngờ vị Cô Đông này chinh chiến bên ngoài vùng cấm kỵ số 002 đã lâu, lại thật sự học được ngôn ngữ loài người!

Hiện giờ, chẳng phải là mình không còn độc quyền về lợi thế dịch thuật ngôn ngữ của các sinh vật ở vùng cấm kỵ nữa à!

Ương Ương và những người khác nghi ngờ nhìn về phía Khánh Trần:

“?”

Khánh Trần:

“Hahaha, ý nghĩa cũng không khác biệt là bao, trước tiên thì đừng nói về mấy thứ này nữa. Bây giờ chuyện cấp bách nhất với chúng ta chính là nhân cơ hội con gấu sát thủ kia còn đang xông trận, nhanh chóng giết ngược lại quân đội Trần thị.”

Cô Đông lại dùng tiếng phổ thông nói một cách trúc trắc:

“Ta cũng nghĩ như ngươi, nhóm người này đánh ta lâu như vậy, cũng đã đến lúc phải phản kích rồi!”

Nói xong, Cô Đông còn chẳng thèm đợi Khánh Trần kịp bàn bạc chiến lược gì mà đã nâng một chiếc xe tăng lên, ném ra ngoài.

Chiến lược của cái vị người khổng lồ này cũng chỉ có một...san phẳng.

Khánh Trần cảm thấy rất tò mò, mấy lão già ở vùng cấm kỵ số 002 nuôi con kiểu gì hay vậy, một Đinh Đông một Cô Đông, tính cách cũng khác nhau quá rồi đó.

Chẳng lẽ là chế độ chịu trách nhiệm hai phía? Một nửa số lão già dạy Cô Đông, nửa còn lại dạy Đinh Đông, sau đó dạy ra hai anh em có tính cách khác nhau như thế này.

Khánh Trần vẫn chưa biết rằng, vào chính lúc này, có một ông già đang hét lên một cách điên cuồng:

“Trước có Kỵ Sĩ sau có trời, Kỵ Sĩ đánh bại thần tiên chỉ bằng một tay, cứ làm là xong việc.”

Một ông già ở bên cạnh vội vàng mắng:

“Mẹ nó ngươi khùng quá vậy, chúng ta chưa tới mức chỉ dùng một tay đã đánh được thần tiên đâu, ít nhất cũng phải hai tay.”

Vị Kỵ Sĩ vừa gào thét điên cuồng kia lại nói:

“Sợ cái gì, thần tiên cũng là người của Kỵ Sĩ chúng ta, tên của hắn vẫn còn được khắc trên một mét cuối cùng của Thanh Sơn Tuyệt Bích kia kìa, không phải sợ, chúng ta cứ hô khẩu hiệu như vậy đi, hắn chẳng để bụng đâu!”

Mọi người suy nghĩ thì thấy đúng là như vậy thật, cái tên Nhậm Tiểu Túc cũng ở trên Thanh Sơn Tuyệt Bích còn gì nữa, Kỵ Sĩ đánh thần tiên bằng một tay hình như cũng chẳng sai gì cho lắm!

Khánh Trần cảm khái:

“Nếu lúc nào cũng có thể chiến đấu như hắn thì cũng rất sảng khoái.”

Đinh Đông cười ngốc nghếch, nói:

“Đinh Đông!”

(Em trai của ta tài giỏi lắm đó...ta cũng tài giỏi!)

Khánh Trần vui vẻ:

“Không ngờ ngươi lại là một bậc thầy công bằng đấy, Đinh Đông, ngươi ở lại biên giới vùng cấm kỵ số 002 chờ chúng ta, đừng tham gia chiến đấu.”

“Đinh Đông!”

(Không được, ta muốn đi theo ngươi!”

Nói xong, Khánh Trần lại bảo Zard:

“Đi thôi, nín nhịn chịu đòn lâu như vậy rồi, đã đến lúc nên trả lại!”