Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1802: Trận Chiến Chưa Kết Thúc




"Cô Đông?"

Tinh thần chiến đấu của Cô Đông lại dâng lên.

(Kẻ thù?)

Khánh Trần lắc đầu:

"Không phải kẻ thù, là bạn bè."

Zard thở phào nhẹ nhõm, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Huyễn Vũ, đối phương vẫn đang yên giấc trên bãi cát hắn dùng làm đệm.

Khánh Trần hiếu kỳ hỏi:

"Trí thông minh của Tiểu Vũ dừng lại ở thời kỳ nhi đồng, vậy thì Đại Vũ có phải là người bình thường không, sao ta lại cảm thấy hắn cũng hơi có vấn đề gì đó nhỉ?"

Zard gãi gãi đầu:

"Đúng thật là hắn cũng không bình thường cho lắm, nhưng có thể đó là do bị ta lây cho đấy."

Khánh Trần thoáng sửng sốt:

"Thế mà ngươi cũng biết là bản thân mình không bình thường cho lắm à..."

Zard nói:

"Thế nhưng, Đại Vũ đó ban đầu ghê gớm cực kỳ, lúc ấy hắn vừa tới thế giới sương mù, một lòng một dạ muốn thành lập lên vương triều của chính mình ở nơi này. Mỗi lần Tiểu Vũ viết thư nói chuyện phiếm với hắn, cứ nói mãi nói mãi, rồi hắn cũng dần dần không nhắc tới chuyện này nữa, cũng không biết gần đây đang suy nghĩ gì."

Khánh Trần nhíu mày, hắn luôn cảm thấy có chi tiết nào đó không đúng lắm, nhưng vừa mới trải qua một trận chiến lớn, hắn vẫn chưa kịp sắp xếp lại tất cả ký ức và những manh mối đằng sau chúng.

"Tiểu Vũ đã nói những chuyện gì với hắn rồi?"

Khánh Trần tò mò hỏi.

“Ta cũng không biết, cả hai người họ đều không cho ta xem, keo kiệt chết đi được, " Zard nói, anh chàng này chia Tiểu Vũ và Đại Vũ ra như hai người khác nhau để đối xử mà không hề ngần ngại chút nào.

Lúc này, Ương Ương đứng bên cạnh hỏi:

“Còn có ai tới đây nữa vậy? Lý Trường Thanh phải không?”

"Ấy, ngươi nhìn kìa, trên bầu trời có một bầy chim bay trở lại…"

Bỗng nhiên, Khánh Trần nhìn về phía phương xa, đàn chim ở vùng cấm kỵ số 002 quay trở về, hơn phân nửa trong đó đã chết hoặc bị thương, nhưng nếu như chúng nó đã có đường về thì cũng đồng nghĩa với việc trận chiến này đã chiến thắng.

Trong lúc đang suy tư, Khánh Trần trông thấy Thanh Sơn Chuẩn đập cánh phành phạch, bay đến bên cạnh Chu Tước, miệng khép vào mở ra, cũng không biết là đang nói cái gì.

Cách xa quá, không nghe thấy.

Nhưng mà Chu Tước mỹ lệ kia, thậm chí còn bơ đẹp nó luôn, không thèm phản ứng lại…

Trong thoáng chốc đã khiến Thanh Sơn Chuẩn như trở thành một thứ mặt dày mặt dạn nịnh hót.

Khánh Trần hơi kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ Thanh Sơn Chuẩn lại có hai bộ mặt như vậy.

Bên trên Thanh Sơn Hào.

Có thể thấy, sau khi Chu Tước xác định chiếc phi thuyền trên không cuối cùng của Trần thị đã bị đánh hạ thì nhanh nhẹn dẫn đầu bầy chim bay lượn trở về vùng cấm kỵ số 002.

Những trận reo hò rộ lên trong từng khoang thuyền, từ phòng chỉ huy, buồng động lực, cabin hỏa lực, khoang radar mảng pha.

Cho tới tận giờ phút cuối cùng này Lý Trường Thanh mới có thể thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình.

Tuy nhiên, với tư cách là trung tướng chỉ huy, nàng cũng bộc lộ gì nhiều, mà chỉ bình tĩnh nói:

"Đừng ăn mừng nữa, hãy trở lại đúng cương vị của bản thân để tiếp tục công việc, kiểm tra tất cả trạng thái của pháo đài trên không.”

Trong cứ điểm trên không trung, các binh sĩ kiềm chế lại niềm vui sướng chiến thắng.

"Động lực dự trữ còn thừa 34%, lò phản ứng nóng quá mức tiêu chuẩn, nhưng trạng thái vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát."

"Thiết bị phản trọng lực bình thường, 12 tổ phản trọng lực bị thiệt hại, còn lại 84 cái."

"Phương tiện bay không người lái còn lại 2%."

"54 tàu sân bay đã bị hư hại, còn lại 6 tàu sân bay, toàn bộ đều đã trở về địa điểm xuất phát."

"Năng lượng trong kho hỏa lực chính còn lại 2%, không thể tiếp tục chiến đấu."

"Kho hỏa lực phụ còn lại 7% đạn dược, đã không thể duy trì hiệu quả chặn tên lửa đạn đạo."

Khoang thuyền hỏa lực chính của Thanh Sơn Hào được sử dụng để tấn công, còn khoang thuyền hỏa lực phụ thì dùng để đánh chặn tất cả các công kích nhằm vào pháo đài trên không.

Lúc này, Thanh Sơn Hào đã ở trong trạng thái cạn kiệt đạn dược, không còn khả năng tiếp tục chiến đấu nữa.

Lý Trường Thanh nghe từng câu báo cáo trong kênh liên lạc, đợi đến khi bên trong Thanh Sơn Hào yên tĩnh trở lại, nàng mới bật kênh trưởng hạm đội: "Cảm ơn các vị, thắng lợi của trận chiến lần này thuộc về mọi người. Tuy nhiên, bây giờ vẫn chưa phải là lúc để vui mừng. Hiện giờ, chúng ta phải di chuyển đến chiến trường dưới mặt đất trận, chiến trận ở đó có lẽ còn chưa kết thúc."

Thanh Sơn Hào bắt đầu chuyển động một cách chậm rãi, lái thẳng về phía bắc.

Lão Nhị Thập Nhất ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cũng coi như là kết thúc rồi.

Vả lại, trận chiến lần này nhìn thì có vẻ như là Lý Trường Thanh tìm đủ loại lý do để cứu Khánh Trần, nhưng thật ra đúng là nàng cũng có mục đích chiến lược của mình.

Hiện nay, ở phương bắc, Kashima và Jindai đang như hổ rình mồi và việc Trần Dư tham dự trận chiến thế kỷ đã làm tham vọng của hắn bị bại lộ.

Lý thị kết liên minh với Khánh thị thì sẽ không phải chịu cảnh trước mặt và sau lưng đều có địch.