Lúc tìm tới Lý Trường Thanh, Ảnh Tử đã nói rất rõ ràng: Trận chiến này sẽ tiêu diệt hơn một nửa binh lực thuộc hạm đội chủ lực phía nam của Trần thị. Ít nhất Trần thị cũng phải mất đến từ hai đến năm năm mới có thể khôi phục nguyên khí, đây là thời gian tranh thủ cho Khánh thị và Lý thị.
Ảnh Tử chỉ dẫn theo em trai của mình đánh một trận, nhưng sức ảnh hưởng của cuộc chiến này còn lâu dài hơn những gì tất cả mọi người tưởng tượng.
Trong vòng hai năm, Khánh thị và Lý thị đều không cần lo lắng tình huống bị bao vây bởi kẻ thù, trừ khi Kashima, Jindai, Trần thị nổi điên.
Lúc này, có một yêu cầu liên lạc đến từ bên ngoài đến Thanh Sơn Hào, Lý Trường Thanh cho thông tín viên tiếp nhận.
Chỉ thấy hai người Khánh Khôn và Khánh Vũ đồng thời xuất hiện ở hai bên màn hình 3D Hologram trong phòng chỉ huy. Khánh Khôn mở miệng nói:
"Lần hợp tác này vô cùng vui vẻ, trước kia nghe nói Thanh Sơn Hào là do một người phụ nữ điều khiển, ta còn cảm thấy Lý thị cứ như trò đùa, không ngờ ngươi tác chiến cũng thật sự khá ổn đấy."
Khánh Vũ nói chuyện thì lịch sự hơn nhiều:
"Trung tướng Lý Trường Thanh, sau trận chiến này, tình hữu nghị giữa Lý thị và Khánh thị sẽ không gì phá nổi, vì tương lai của chúng ta…"
"Vừa đánh thắng trận xong, cũng không biết tên chó má ở đâu ra giở giọng dối trá…"
Khánh Khôn nói.
Câu nói này thoang thoảng mùi thuốc súng, bên trong Thanh Sơn Hào chìm vào yên lặng ngay lập tức.
Các binh sĩ Lý thị ngơ ngác nhìn nhau, tình huống gì vậy trời, sao hai ông trùm của Khánh thị lại cãi vã ở Thanh Sơn Hào thế này, các người không thể về chỗ nào riêng tư mà cãi nhau được à?
Hình chiếu 3D của Khánh Vũ cau mày nhìn về phía Khánh Khôn:
"CMN, ngươi có bệnh tật gì đúng không? Bây giờ còn đang liên kết với Thanh Sơn Hào đấy.”
Khánh Khôn nói ra:
"Thế thì ngươi lại nói hơi bị sai rồi đấy, không phải toàn thể Khánh thị đều hợp tác với Lý thị, một số lão già sớm muộn gì cũng sẽ lần lượt bị xử lý. Vậy nên Lý thị cũng cần hiểu rõ chuyện này, chúng ta đại diện cho Khánh thị, là gia chủ của Khánh thị, không liên quan gì tới những người khác."
Khánh Vũ nổi giận:
"CMN, ngươi có biết cái gì gọi là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài hay không?"
Khánh Khôn mỉm cười nói:
"ĐM, có người muốn bán kỹ thuật cốt lõi, ngươi vẫn tưởng là việc này có thể che giấu được đấy à. Đầu óc cái cô em họ kia của ngươi đúng thật là bị chó gặm thì mới có thể làm ra loại chuyện thế này. Nếu như nàng mà có đầu óc một chút thì ngay cả khi có yêu thích Trần Dư hơn thế đi chăng nữa, cũng không thể bày ra cái trò kiểu này, mà ngươi nhìn xem Trần Dư có để ý gì đến nàng không? Trần Dư mới bao nhiêu lớn, nàng thì đã bao nhiêu? Cũng không biết tên nhóc Khánh Văn kia có thấy xấu hổ thay cho mẹ nó không, nếu nó biết được chuyện này."
Em gái họ trong miệng của Khánh Khôn, là mẹ của Khánh Văn, cha của Khánh Văn ở rể tại Khánh thị.
Binh lính trong Thanh Sơn Hào đều bẩn thần hết cả người, chuyện bí mật thế này, là thứ mà người nào cũng được nghe mà không cần bỏ tiền ra sao?
Nhưng Lý Trường Thanh lại biết rằng, tên Khánh Khôn này cứ nhất thiết phải nói ra chuyện này trước mặt mọi người, là để sau đó tỏ ra ghê tởm mẹ của Khánh Văn, Khánh Vân…Chỉ là phương pháp này hơi cẩu thả quá.
Lúc này, Khánh Vũ cảm thấy có gì đó sai sai:
"Em gái họ của ta chẳng lẽ không phải em gái họ của ngươi?"
Khánh Khôn nói:
"Không phải, ta không có cô em gái này, ta không nhận nàng."
Khánh Vũ:
"?"
Ngươi không nhận nàng thì nàng sẽ không phải là em gái của ngươi nữa à?!
Lý Trường Thanh cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người:
"Hai vị, tiếp theo đây hai người có kế hoạch gì không?"
Khánh Vũ:
"Đến chiến trường lục địa, gặp một người."
Khánh Khôn lại nói kháy nói khích:
"Vất vả lắm mới đánh thắng một trận, không đi kể công với ông chủ tương lai thì còn làm gì nữa nhỉ, đồ xu nịnh."
Lần này, Khánh Vũ thật sự đã nổi giận:
"Ngươi đừng cho là ta không biết, quân đội Vô Diện Nhân của ngươi đang chuẩn bị tranh công đầu ngay tại chiến trường chính, ngươi có tư cách gì mà nói ta thế này thế nọ?"
Khánh Khôn thầm thì:
"Dù sao thì ta cũng không đi, về nhà!"
Nói xong, bóng dáng của Khánh Khôn biến mất khỏi Thanh Sơn Hào. Trong cơn tức giận, Khánh Vũ cũng đóng tần số liên lạc, hai hạm đội của Khánh thị nhanh chóng tiến quân về phía bắc. Cuối cùng thì cũng không có ai hạ cánh ở chiến trường chính diện.
Lý Trường Thanh thở dài một tiếng:
"Chuyện quái gì thế này hả."
Lão Nhị Thập Nhất vui tươi hớn hở, cười nói:
"Khánh thị thật sự rất cực đoan, hoặc là điên khùng gần chết, hoặc là tỉnh táo đến mức như quái vật, chẳng biết là bồi dưỡng kiểu gì mà ra vậy nữa."