Phụ huynh muốn di dân đến thành phố số 10 để sau này con cái của mình có được những ưu thế trong thi cử, đồng thời hưởng thụ nền giáo dục bắt buộc 9 năm miễn phí.
Xí nghiệp nhỏ muốn di dân đến thành phố số 10 để được miễn giảm thuế. Tuy thành phố số 10 tuyên bố xí nghiệp phải trả lương tăng ca nhưng mức thuế mà doanh nghiệp siêu nhỏ ở đó phải nộp đã giảm xuống còn 3%, so với mức giảm trừ thuế thu nhập thì lương tăng ca không thấm vào đâu cả.
Mỗi thời đại luôn có những người gan dạ, có chí tiến thủ, họ đạp gió rẽ sóng, truy tìm cơ hội thành công.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, có đến hàng chục nghìn người dân trên toàn Liên Bang rời bỏ thành thị mình cư trú.
Tuy nhiên các tập đoàn tài chính cũng phản ứng cực nhanh, ngay trong đêm hôm đó Lý thị, Trần thị, Kashima, Jindai đều thắt chặt khâu thẩm tra xuất nhập cảnh ở mọi thành phố.
Khi cư dân làm thủ tục xin thị thực xuất cảnh, nếu lý do là đến thành phố số 10 thì sẽ bị từ chối.
Có người dân nói dối mình đến thành phố khác cũng bị từ chối, không thể ra ngoài được.
Hơn nữa, trung tâm chính trị của các thành phố còn đưa ra thông báo: Nếu trong thời gian sắp tới không có công vụ thì mọi công dân Liên Bang không được phép rời khỏi thành phố.
Đặc biệt là những nhân tài công nghệ cao, tất cả họ đều nằm trong danh sách chú ý trọng điểm ở các thành phố, chỉ cần họ bị nhận ra ở cổng xuất nhập cảnh bằng phương pháp nhận diện khuôn mặt thì sẽ bị bộ đội cảnh vệ khuyên quay về ngay lập tức.
Phòng họp của bộ đội cảnh vệ thành phố số 10 khôi phục sự yên tĩnh, chỉ có tiếng La Vạn Nhai cùng với lính cảnh vệ trò chuyện vang lên bên cạnh:
“Mọi người chia sẻ chuyện khiến mình buồn đau nhất đi…”
Bỗng chốc những sách lược mà Khánh Trần mãi mới đưa ra được đều trở thành những lời viển vông.
Tổng thống, phó tổng thống, các nghị sĩ đều biết rõ, không ai có thể mang những nhà khoa học, các doanh nhân, các nhân tài hàng đầu ấy đi một cách bình yên trong sự canh phòng nghiêm ngặt của các tập đoàn tài chính.
Lý Thúc Đồng có thể làm được, nhưng một mình Lý Thúc Đồng có thể xông vào nhiều thành phố như thế sao?
Cục diện lâm vào bế tắc.
Tổng thống tìm đến Khánh Trần:
“Chúng ta còn tiếp tục đưa ra những chính sách ấy nữa không? Ta đã liên hệ được với bốn người cây đa cây đề trong ngành, họ đều muốn đến thành phố số 10, có hai người suy giảm chức năng tim và phổi rất nặng, không kịp chờ đợi nữa rồi. Nhưng họ không có cách nào rời khỏi thành phố. Ta nghe nói, diện mạo của toàn bộ thành viên trong đội ngũ họ đều bị ghi lại trong hệ thống nhận diện khuôn mặt, hơn nữa còn bị giám sát nơi ở.”
Khánh Trần không hề cảm thấy bất ngờ, thật ra ở thế giới ngoài, sau khi chiến tranh thế giới thứ 2 kết thúc, các nhà khoa học ở các quốc gia đều gặp phải tình huống này.
Tập đoàn tài chính làm như thế nhằm mục đích giam cầm nhân tài trong khu vực của mình.
Khánh Trần bĩnh tĩnh uống một ngụm nước:
“Sốt ruột gì chứ, đừng sợ.”
Các nghị sĩ nhìn nhau:
“Ông chủ, việc này sao có thể không sốt ruột cho được?”
Bây giờ người nôn nóng nhất không phải là Khánh Trần, mà là những nghị sĩ kia.
Lúc trước Khánh Trần hứa hẹn với họ, chỉ cần có thể lôi kéo bảy nhân tài ưu tú trong ngành đến kèm theo bản quyền sáng chế thì sẽ giúp những người này tăng 21 năm tuổi thọ đồng thời khôi phục sự tự do cho họ. Họ cố gắng rất lâu, vậy mà bây giờ mọi thứ đều biến thành mộng ảo…Vỡ kế hoạch rồi.
Trong phòng họp, các nghị sĩ nhìn Khánh Trần với ánh mắt tha thiết mong chờ, nghĩ thầm chúng ta thuyết phục được người ta đến đây rồi, nhưng ngươi không đón họ về được, không thể trách bọn ta.
Nhưng Khánh Trần chỉ cười nói:
“Điện thoại của các vị đều được mã hóa, cứ việc yên tâm thuyết phục đối phương, về phần ta có thể mang họ đi hay không, đó là chuyện của ta, không cần các vị nhọc lòng. Mọi người tiếp tục gọi điện thoại đi, chỉ cần xác nhận được ý định của đối phương là ta sẽ cử người đi đón, nếu như không thể đón được người vì lý do bất khả kháng thì ta vẫn sẽ tính công trạng cho các vị.”
Các nghị sĩ trở nên kích động, họ vội vàng cầm lấy điện thoại rồi gọi điện cho người khác:
“A lô, lão Lý đấy à, ngươi xem phát sóng trực tiếp của bán thần Lý Thúc Đồng trên mạng chưa...Đúng, đúng vậy, ta tự mình xác nhận rồi, hơn nữa thành phố số 10 đang trong giai đoạn xây dựng lại, đây là một cơ hội hoàn hảo.”
Trước kia các nghị sĩ là cố vấn content cho seeding, bây giờ lại biến thành nhân viên tiếp thị qua điện thoại.
Khánh Trần đứng trong phòng họp, bỗng có cảm giác mình đang đứng ở phòng làm việc trong bộ phim Sói Già Phố Wall, trước mắt đầy những kỳ ngộ và giao dịch, lừa dối và dục vọng…
Hắn yên lặng tự hỏi, đầu tiên kế hoạch này còn cần Trịnh Viễn Đông đến thành phố số 10, hắn cần Chân Thị Chi Nhãn của đối phương để thi triển thuật Giữ Nghiêm Bí Mật.
Tiếp theo là sau khi trở về tìm hiệu trưởng Trịnh bàn bạc dùng mật thược chi môn đón người như thế nào.