Tống Niểu Niểu không trang điểm, nàng để mặt mộc, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn thiếu niên đứng trước mặt mọi người, nghe những con số thảm thiết kia.
Nàng cảm thấy vị thanh tra trẻ tuổi này không giống với hồi nàng mới gặp.
Nhuệ khí vẫn còn đó, nhưng không phải lúc nào cũng hiển lộ nữa.
Khánh Trần nhìn tất cả mọi người đứng trước mặt mình, hắn nói:
“Chúng ta vừa trải qua một thảm họa, điều này rất hiếm gặp ở thế giới ngoài, bây giờ ta muốn cảm ơn mỗi một người ở đây.”
“Ta cảm ơn tất cả các ngươi giết chết sự nhu nhược của mình trong thảm họa này.”
“Ta cảm ơn các ngươi đã trở thành anh hùng.”
“Cảm ơn.”
Khánh Trần lại nhìn về phía đám đông, Trần Chước Cừ, Hồ Tĩnh Nhất dẫn theo bọn trẻ đứng ở đó.
Hắn nói với giọng bình tĩnh:
“Những gì ta nói tiếp đây có lẽ sẽ khiến các ngươi khó có thể chấp nhận: Trong thảm họa lần này, các ngươi là người được bảo vệ, lần sau mong các ngươi hãy bảo vệ người khác như những người hùng kia đã làm. Muốn thay đổi thế giới này, ta cần mọi người đứng ra, không còn là kẻ nhu nhược trốn sau lưng người khác.”
“Trước kia cuộc đời của các ngươi chỉ xoay quanh việc học tập không ngừng nghỉ theo yêu cầu của nhà trường, họ luôn nói với các ngươi rằng các ngươi chỉ cần học hành chăm chỉ là được.”
“Nhưng giờ không giống khi trước nữa, kỷ nguyên vĩ đại đang đến gần, nếu các ngươi không thể bứt phá và tiến bộ, vậy thì cũng chỉ có thể bị nhấn chìm trong vòng xoáy của thời đại.”
Khánh Trần nhìn mấy người Trần Chước Cừ và Hồ Tĩnh Nhất, Trương Hổ Bảo:
“Nhìn thấy vân khí của bán thần Lý Thúc Đồng rồi chứ? Hâm mộ không? Muốn làm được không? Đó là con đường xa nhất trong số tất cả những lối tắt trên đời này. Nếu muốn, vậy tối nay dùng mạng để đổi lấy đi!”
Trần Chước Cừ siết chặt nắm đấm.
Lý Thúc Đồng yên lặng đứng đằng xa quan sát, hắn biết tại sao Khánh Trần cố ý chọc giận những người du hành thời gian này.
Hắn cũng biết, tối nay, thế giới ngoài sẽ nghênh đón một thời đại mới!
Đếm ngược về không.
Trở về.
…
Thế giới chìm vào bóng tối, rồi lại bừng sáng.
Khi những người du hành thời gian khác hãy còn mờ mịt, Trần Chước Cừ đã xoay người đi đến chỗ vách núi.
Hồ Tĩnh Nhất gọi nàng lại:
“Ngươi định đi đâu?”
Trần Chước Cừ nói một cách bình tĩnh:
“Khiêu chiến vách núi cuối cùng, ngươi không đi à?”
Hồ Tĩnh Nhất sửng sốt, sau đó im lặng.
Tổng cộng 9 vách núi dựng đứng, hôm nay đã đến vách núi cuối cùng, vách núi Thanh Sơn.
Tuy nhiên, theo khiêu chiến đếm ngược chỉ có 63 người khiêu chiến xong 8 vách núi đầu tiên trong thời gian quy định, nói một cách chuẩn xác hơn là chỉ có 63 người này có năng lực hoàn thành thử thách.
Bên trong 63 người này không bao gồm Hồ Tĩnh Nhất.
Học sinh dốt như Hồ Tĩnh Nhất chưa thành công một lần nào cả.
Lúc này, Trần Chước Cừ lại lớn tiếng hỏi:
“Ngươi không đi à?”
“Các ngươi không đi sao?
“Các ngươi cam tâm sao?”
Trần Chước Cừ nói với vẻ quật cường:
“Các ngươi muốn trở thành kẻ thất bại trong thời đại này sao? Các ngươi vẫn muốn được người khác bảo vệ ư? Ở trạm y tế sau phòng tuyến, ta tận mắt nhìn thấy họ lần lượt chết đi, ta muốn xông lên phòng tuyến rồi lại bị Người Nhà đuổi xuống, khi đó ta biết, điều ta cần làm nhất bây giờ là trở nên mạnh hơn!”
Trương Hổ Bảo nói, giọng ngập ngừng:
“Ta chưa leo hết vách núi thứ bảy, thứ tám, ta muốn khiêu chiến luôn vách núi cuối cùng. Nhưng khiêu chiến vách núi thứ 9 không được đeo dây an toàn, sẽ chết mất…”
Đúng vậy, trong thử thách của Kỵ Sĩ không thể mang theo thiết bị an toàn, tất cả mọi người đều phải đối mặt với cái chết.
Trần Chước Cừ quay lưng rời đi, lời nói của nàng vẫn vang vọng trong bầu trời đêm:
“Vậy coi như các ngươi đã chết trong thảm họa kia, leo lên đỉnh núi ấy mới có thể sống lại. Còn nhớ Tiểu Thất ca từng nói gì chứ?”
Hồ Tĩnh Nhất ngơ ngác nhìn bóng lưng của nữ hoàng cạnh tranh.
Trương Hổ Bảo bật cười:
“Nàng nói cũng có có lý đấy, có điều Tiểu Thất ca từng nói cái gì ấy nhỉ?”
…
Khi Trần Chước Cừ đi đến trước vách núi Thanh Sơn, Khánh Trần đã chờ sẵn ở đó, nàng nói với giọng cung kính:
“Ông chủ.”
Khánh Trần hỏi:
“Lần này không biết sinh tử ra sao, đã nghĩ kỹ chưa?”
Trần Chước Cừ gật đầu trịnh trọng:
“Ta nghĩ kỹ rồi.”
Sương mù xuất hiện trên Kình Đảo, cả vách núi Thanh Sơn cheo leo như bị mây mù bao trùm, thoạt nhìn nguy nga và thần bí.
Khánh Trần đưa một túi bột magie và một con dao găm cho Trần Chước Cừ.
Ngay khi cô nàng nhận lấy túi bột và dao găm, đột nhiên Khánh Trần nắm lấy cổ tay nàng, thuật Hô Hấp, vấn tâm!
Hoa văn ngọn lửa bỗng xuất hiện và lan rộng ra hai bên má của Trần Chước Cừ, hơi thở hóa thành mũi tên trắng!
Sau một phút ngắn ngủi, Trần Chước Cừ mở mắt ra, lặp lại câu nói ban nãy:
“Ta nghĩ kỹ rồi.”
Nói xong, nàng kiên định đi về phía vách đá Thanh Sơn, theo con đường Khánh Trần từng leo thẳng tiến về phía trước!