“Rõ ràng ngươi cũng nhận ra dù ngươi cố gắng thế nào thì ngươi cũng chỉ là một con người tầm thường.”
“Tám vách núi trước ngươi đều không leo lên được, lần nào cũng thất bại, sao bây giờ lại dám khiêu chiến vách núi Thanh Sơn thứ 9?!”
“Cuộc sống như vậy có phải bỏ cuộc thì sẽ dễ chịu không? Nếu như được sống lại một lần nữa, ngươi sẽ tiếp tục cố gắng hay là bỏ cuộc?”
Hồ Tĩnh Nhất nhỏ tuổi đứng trong bóng đêm, tiếng khóc dần dần ngừng lại.
Sắc mặt hắn trở nên bình tĩnh, hắn mở to mắt:
“Nhân sinh chỉ vừa mới bắt đầu, không chết được thì tiếp tục tiến lên!”
Khánh Trần nói:
“Chúc mừng ngươi. Bắt đầu từ bây giờ ngươi đã có được cuộc đời mới.”
Hồ Tĩnh Nhất ngớ ra nhìn Khánh Trần.
Khánh Trần tiếp thêm dũng khí cho hắn:
“Cửa ải vừa rồi tên là vấn tâm, trong số 211 người khiếu chiến chỉ có ngươi và Trần Chước Cừ vượt qua được. Ngươi không phải là một kẻ thua cuộc, ít nhất giờ khắc này không phải, giữ vững nhịp hô hấp như bây giờ, xông thẳng lên đi, đến với thiên địa rộng lớn.”
Hồ Tĩnh Nhất cầm lấy bột magie và dao găm, từ từ leo lên đỉnh núi Thanh Sơn.
Có câu “cần cù bù thông minh”, tuy Hồ Tĩnh Nhất không phải người thông minh nhất nhưng hắn chắc chắn là người chăm chỉ nhất trong số những người khiêu chiến.
Hắn luyện tập kỹ xảo leo núi hết lần này đến lần khác, khi Trần Chước Cứ đã nghỉ ngơi thì hắn đều sẽ luyện tập thêm 2 tiếng nữa mới dừng lại.
Bây giờ, kỹ xảo hắn thuộc nằm lòng ấy cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Hồ Tĩnh Nhất nhìn những dòng chữ khắc trên vách núi Thanh Sơn.
62 mét, Chu Bằng.
83 mét, Triệu Vĩnh Nhất.
Giờ khắc này hắn mới hiểu được, thì ra Khánh Trần bảo họ mang theo dao găm là để họ khắc tên mình trên vách núi này.
Đến độ cao 99 mét, hắn bỗng nghe thấy tiếng la hét thảm thiết, ngay sau đó một người khiêu chiến ngã xuống vách núi trong tiếng hét, rơi vào màn sương trắng bên dưới, cuối cùng vang lên “bịch” một tiếng rồi im bặt.
Hồ Tĩnh Nhất sợ hãi.
Hết người này đến người kia rơi xuống, họ vút qua ngay bên cạnh những người khiêu chiến vách núi, từng tiếng kêu thê thảm thụi vào trái tim những người còn lại.
Hồ Tĩnh Nhất run bần bật, hắn sợ hãi cái chết, không một ai có thể làm lơ cái chết.
Trên vách đá cheo leo này, tử vong lướt qua tất cả mọi người và rơi xuống trong tiếng rít gào!
Bỏ cuộc ư?
Hồ Tĩnh Nhất bỗng ngẩng đầu nhìn lên vị trí 100 mét.
“Quãng đời còn lại là chặng đường phía trước.”
“Khánh Trần.”
Đây là dòng chữ mà Khánh Trần để lại khi dựng lại vách núi Thanh Sơn này, đồng thời cũng là điều hắn muốn nói với tất cả những người khiêu chiến.
Lúc trước vốn dĩ Khánh Trần có thể leo một mạch lên 400 mét khắc tên mình, kết quả do bị nỏ tiễn của Ngụy Tào đuổi giết cùng với cuồng phong trong núi cho nên dừng lại ở độ cao 100 mét.
Nhưng hắn cũng nhìn thấu sinh tử ở nơi đây, lựa chọn tiếp tục tiến lên bất chấp mối đe dọa phía sau.
Dần dần Hồ Tĩnh Nhất không còn run rẩy nữa, hắn khắc tên mình ở độ cao 99 mét, sau đó leo tiếp!
367 mét, Lý Thúc Đồng.
599 mét, Nhâm Tiểu Túc.
Hồ Tĩnh Nhất không biết mình đã leo bao lâu, cũng không nhớ đã có bao nhiêu người rơi xuống khỏi vách đá, hắn chỉ cảm thấy đêm trường dần qua đi, sắc trời từ từ sáng lên.
Đến khi ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy nham thạch nhô ra khỏi vách núi.
Trong nháy mắt ấy, rốt cuộc Hồ Tĩnh Nhất hiểu ra, tại sao ở phần cuối của tám vách núi trước lại thiết lập một...chướng ngại gần như không thể vượt qua.
Hồ Tĩnh Nhất cúi đầu nhìn xuống, sau lưng là vực sâu chừng như không thấy đấy.
Thì ra ở tận cùng của con đường này thật sự có một ngưỡng cửa, vượt qua thì sống, ngã xuống thì chết.
“Ngươi cảm thấy hắn có dám nhảy không?”
Trịnh Viễn Đông đứng dưới vách đá Thanh Sơn và hỏi.
“Người có thể vượt qua vấn tâm của Kỵ Sĩ thì sao có thể không vượt qua được cửa ải này?”
Khánh Trần cười khẽ:
“Cuộc đời của Kỵ Sĩ không phải là chiến thắng thế giới này hết lần này đến lần khác, mà là lần lượt chiến thắng chính mình. Hơn nữa tiền bối Kỵ Sĩ sẽ chỉ dẫn cho hắn.”
Ngay sau đó, Hồ Tĩnh Nhất cũng nhìn thấy câu nói kia như Khánh Trần khi trước.
“Đời người tựa như ngọn nến, trước sau cháy mãi, vĩnh viễn sáng ngời!”
Hắn dốc toàn lực nhảy lên, giống như Khánh Trần năm xưa, giống như tất cả các tiền nối Kỵ Sĩ, bám vào được rìa vách đá.
Người chưa bao giờ chiến thắng trong đời, rốt cuộc cũng thắng một lần.
Mặt trời mọc trên Kình Đảo, nghênh đón một thời đại mới.
….
Thành phố số 10 ban đầu có 22 người thách thức, đã có bốn người thiệt mạng trong thảm họa, giờ chỉ còn lại 18 người.
Điều đáng ngạc nhiên là cả 18 người đều vượt qua được thử thách.
Có vẻ như thảm họa đã đồng thời mang đến cho họ cả nỗi đau và sức mạnh.
Trên Thanh Sơn Tuyệt Bích, 99 người thách thức thành công ngồi mệt mỏi trên vách đá, lặng lẽ ngắm bình minh trên biển.
Lúc này chỉ có Trần Chước Cừ và Hồ Tĩnh Nhất vẫn tràn đầy sức lực, như thể vừa rồi không phải leo lên vách đá 600 mét, mà là bay lên vậy.
Sau khi mở khóa gen liền trở thành một cuộc sống khác.
Hồ Tĩnh Nhất thành thật giải thích với mọi người:
"Ông chủ nói trước khi leo núi đã dùng thuật hô hấp để đưa mọi người vào một cảnh giới, đó chính là quá trình vấn tâm, mọi người sẽ nhìn thấy những điều đau đớn nhất trong vấn tâm. Không được trốn tránh nó, chỉ có thể đối mặt với nó, nhìn thẳng vào nó mới có thể vượt qua được điểm mấu chốt."