Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1964: Vậy Thì Chết




Khánh Trần im lặng, hắn chỉ muốn thử xem mà thôi, không ngờ trong số những người này thật sự có người có thể vượt qua vấn tâm.

Nhưng không biết vì sao, nghĩ đến phong cách làm việc của Trần Chước Cừ hắn lại không cảm thấy bất ngờ.

Ngay sau đó Trương Hổ Bảo đến, không qua vấn tâm.

Lương Mộng Thuận đến, không qua vấn tâm.

Diệp Hàm đến, không qua vấn tâm.

Trương Quân Lập đến, không qua vấn tâm.

Khánh Trần không thất vọng, hắn biết đây mới là trạng thái bình thường, đời người lắm khổ đau, không phải ai cũng có thể nhìn thẳng nỗi khổ của mình.

Những tư tưởng không kiên định sẽ được gột rửa sạch sẽ trong quá trình khiêu chiến sinh tử quan.

Khánh Trầm đếm, tổng cộng 63 người khiêu chiến thành công vách núi thứ 8, nhưng lại có tận 211 người đến khiêu chiến vách núi Thanh Sơn.

Hắn rất khâm phục những người này, bởi vì khiêu chiến vách núi Thanh Sơn không có dây an toàn, chết là chết thật, không có cơ hội sống lại, người dám đứng ở đây đúng là dũng sĩ.

Lúc này, Hồ Tĩnh Nhất nhìn các bạn mình lần lượt leo lên vách núi, còn hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Khánh Trần nhìn hắn:

“Con đường cửu tử nhất sinh, không có dây đai an toàn, không có thiết bị bảo hộ, suy nghĩ cẩn thận rồi hẵng bắt đầu.

Hồ Tĩnh Nhất im lặng trong chốc lát:

“Ta nghĩ kỹ rồi.”

Khánh Trần đưa bột magie và dao găm cho Hồ Tĩnh Nhất, đối phương tò mò:

“Dao găm dùng để làm gì?”

“Ngươi đi lên sẽ biết.”

Khánh Trần không giải thích, hắn đặt ngón tay lên cổ tay của Hồ Tĩnh Nhất một cách tùy ý.

Ngay sau đó Hồ Tĩnh Nhất nhắm mắt lại, gương mặt lộ vẻ đau đớn.

Khánh Trần biết đó là kết quả khi không chịu nổi vấn tâm, tất cả những đau khổ trong đời sẽ hóa thành lưỡi dao sắc bén, cứa lên trái tim của Hồ Tĩnh Nhất.

Hắn đang định buông tay, đột nhiên lại bị Hồ Tĩnh Nhất giữ chặt.

Khánh Trần ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thấy đối phương vừa chịu đựng đau đớn vừa đặt tay hắn lại chỗ cũ.

Khánh Trần nói khẽ:

“Không buông tay ra ngươi sẽ chết.”

Hồ Tĩnh Nhất nói, vẻ mặt hết sức hung ác:

“Vậy thì chết.”

Thì ra Hồ Tĩnh Nhất nhớ lại thuở nhỏ.

Trong lớp học, có người cầm lấy bài thi môn toán của Hồ Tĩnh Nhất và cười cợt:

“Sao môn toán ngươi chỉ thi được có 21 điểm thế, ha ha ha.”

“Nào, mọi người xem bài thi của Hồ Tĩnh Nhất đi, nhìn xem câu trắc nghiệm đơn giản thế này mà hắn còn không làm được này.”

Hồ Tĩnh Nhất đuổi theo bạn học:

“Các ngươi trả bài thi lại cho ta! Trả lại cho ta!”

Trong lúc xô đẩy, Hồ Tĩnh Nhất không ngờ mình lại bị bạn học đẩy ngã, đập đầu vào cạnh bàn, máu chảy ròng ròng.

Vài tiếng đồng hồ sau.

Trong phòng nghiên cứu giảng dạy, mẹ của Hồ Tĩnh Nhất đứng cạnh con mình, trên đầu Hồ Tĩnh Nhất quấn băng gạc.

Đối diện là chủ nhiệm lớp đang mở bình giữ nhiệt uống một ngụm trà nóng.

Giáo viên chủ nhiệm nói một cách thong dong:

“Lần này là các học sinh đùa giỡn với nhau thôi, ta hỏi rồi, là Hồ Tĩnh Nhất đuổi theo các bạn khác trước.”

Mẹ của Hồ Tĩnh Nhất nhỏ giọng nói:

“Nhưng Tĩnh Nhất nhà ta vừa nói là bạn trong lớp lấy bài thi của thằng bé, còn cười nhạo hắn.”

“Hồ Tĩnh Nhất nhà các ngươi không phải là học sinh giỏi, đã lên lớp năm rồi mà vẫn cứ ì ạch ở lớp ta, hắn sắp thành trò cười cho cả trường rồi, mọi người cười nhạo hắn cũng là chuyện bình thường thôi. Ta nói này, ngươi có cần phải dẫn hắn đi kiểm tra IQ không, nếu không thì đưa đến trường học đặc biệt nào đó đi. Ta nói thế là muốn tốt cho Hồ Tĩnh Nhất thôi, thấy mình không bằng các bạn học khác thì chính hắn cũng sẽ sốt ruột, hạng người nào thì nên ở cùng với hạng người đó.”

Mẹ của Hồ Tĩnh Nhất nắm tay con đi trên đường về, đi được một lúc thì Hồ Tĩnh Nhất nói:

“Mẹ, hay là ta chuyển trường, bằng không chủ nhiêm cứ gọi mẹ tới mãi, con thật sự học không bào.”

Mẹ hắn không nói gì, chỉ tiếp tục cầm tay hắn đi trong nắng chiều.

Cho đến khi mặt trời lặn xuống, trăng khuyết treo trên bầu trời sao.

“Mẹ, mẹ chuyển trường cho ta đi, ta không muốn đi học.”

Hồ Tĩnh Nhất vừa khóc vừa nói.

Rốt cuộc mẹ hắn cũng xoay người lại, yên lặng nhìn hắn:

“Ngươi chắc không?”

Hồ Tĩnh Nhất sững sờ, hắn chỉ cảm thấy câu hỏi này giống như thanh đao treo lơ lửng trên đầu mình, lạnh lùng và tàn khốc.

Mẹ hắn hỏi tiếp:

“Không đi học, không cố gắng nữa, cứ thế bỏ cuộc, sau đó sống u mê hết đời, ngươi chắc chắn chứ?”

“Tiểu học ngươi xếp bét lớp.”

“Cấp hai xếp bét lớp.”

“Lên cấp ba vẫn cứ bét lớp.”

“Chơi bóng rổ không bằng người khác, đá bóng dở tệ, người khác mắng chửi cũng không dám cãi lại.”

“Hồi ôn thi đại học, mỗi ngày ngươi chỉ ngủ 4 tiếng, thề nhất định phải thi đỗ trường danh giá. Nhưng nửa đêm ngươi bật đèn pin làm đề toàn, 4 rưỡi sáng học thuộc dưới đèn đường, cố gắng suốt một năm ròng mà kết quả chỉ thi đỗ một trường ất ơ nào đó.”