Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1968: 112 Người




Khánh Trần không muốn nhóm Kỵ Sĩ này trở nên như vậy, những người này nhất định phải trải qua hàng trăm trận chiến, Hồ Đại Thành, chủ tịch tập đoàn Hồ thị đứng đằng sau Hồ Tiểu Ngưu, cũng đã cam kết vấn đề này.

Khi các Kỵ Sĩ lắng nghe mô tả của Khánh Trần, họ chỉ cảm thấy một cuộc sống hoàn toàn mới đang mở ra trước mắt, du thuyền, máy bay tư nhân, kĩ thuật chiến đấu, tất cả đều vô cùng mới mẻ.

Chỉ có Trần Chước Cừ hỏi:

"Sư phụ, thời gian huấn luyện là bao lâu vậy?"

Khánh Trần trả lời:

"Một năm."

Trần Chước Cừ nghĩ thầm, trong thời gian ngắn lại huấn luyện nhiều hạng mục như vậy, xem ra thứ tiếp theo mọi người phải đối mặt chính là sự huấn luyện ma quỷ rồi, thật hạnh phúc!

Quyển Vương tất nhiên thấy hạnh phúc.

Về phần người khác có hạnh phúc hay không, nàng không biết.

Lúc này, Khánh Trần nhìn thấy bên dưới vách núi, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đang tươi cười đi tới, ra sức vẫy tay với hắn.

Khánh Trần nói với các Kỵ Sĩ:

"Đi đi, đi và bắt đầu cuộc sống mới của các ngươi. Leo một ngọn núi, ngắm trận tuyết rơi, theo đuối giấc mộng của mình."

...

Trong học viện nông nghiệp, 112 người thất bại đang ủ rũ đứng bên cạnh vườn rau.

Khi Trần Chước Cừ hỏi Khánh Trần rằng những người thất bại có thực sự chết hay không, Khánh Trần không trả lời trực tiếp, cũng bởi vì tất cả những người thất bại đều không chết.

Họ nhìn đám Tiểu Thất đang bận rộn lui tới và nhìn từng mảnh lớn những cây Tử Lan Tinh và những quả Trường Sinh Thiên, hôm nay lại là một ngày bội thu, từng giỏ trái cây và Tử Lan Tinh dần được hái xuống.

Cách đó không xa, Zard và Tiểu Vũ giống như những lực sĩ trời sinh, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc nồi sắt lớn, không ngừng khuấy Tĩnh Sơn Trà.

Bốn cái chậu sắt to, còn cao hơn cả người, có thể vừa vặn cho một người lớn ngủ, nhưng chúng trông thật nhẹ tênh trong tay Tiểu Vũ và Zard.

Khung cảnh trong cứ điểm chiến tranh thật huyền diệu.

Zard đổ lá trà trong hai chiếc bình to màu đen ra, sau đó lau mồ hôi, cười nói:

"Sao trông các người đều buồn vậy? Buồn chuyện gì, nói cho chúng ta vui đi."

Diệp Hàm thở dài:

"Bọn ta không vượt qua được thử thách Thanh Sơn Tuyệt Bích, trở nhành những kẻ thất bại."

Zard cười sảng khoái:

"Việc này có gì đâu mà buồn, sau này còn gặp ối chyện thất bại nữa cơ."

Một tiếng òa vang lên, một số cô gái bắt đầu khóc.

Zard nhìn Tiểu Vũ:

"Có phải ta đã nói gì sai không? Ý ta là, cuộc đời có rất nhiều trắc trở gập ghềnh, chỉ cần ngã xuống rồi đứng lên là sẽ ổn..."

Tiểu Vũ suy nghĩ một lúc nói:

"Anh Zard, vừa rồi ngươi nói không phải ý như thế."

Phải nói rằng tìm Zard để giải quyết tâm lý khi buồn thật không khác gì châm điếu thuốc để đỡ sốc khi xì gas, thương tổn còn nhân lên gấp bội.

Cánh cửa nhỏ của cứ điểm chiến tranh mở ra, Khánh Trần chậm rãi đi vào.

Diệp Hàm đến gần hỏi:

"Ông chủ, chúng ta có thể thử thách lần nữa không, vừa rồi ta bị ngã chỉ là do không cẩn thận, xin hãy cho ta một cơ hội nữa, ta chắc chắn sẽ leo lên được."

Khánh Trần đứng trước mặt họ và lắc đầu:

"Không được nữa rồi, khi các ngươi thử thách thất bại nhưng không phải trả giá bằng mạng sống, các ngươi đã không còn thực sự sợ hãi trước Thanh Sơn Tuyệt Bích nữa, đến lúc đó cho dù các ngươi thử thách thành công cũng chẳng còn tác dụng gì. Tuy rất lấy làm tiếc, nhưng ta sẽ cho các ngươi một con đường khác, Kỵ Sĩ đưa tin, Vạn Thần Lôi Ti."

Những người này rơi xuống từ Tuyệt Bích, cuối cùng bị bao lại bởi một tấm lưới lớn do Jinguji Maki tìm thấy.

Khánh Trần yêu cầu Maki-chan tạo ra sương mù, cũng là để những người đã thành công không thể nhìn thấy những người thất bại cuối cùng rơi xuống đâu.

Ngoài ra còn có mô phỏng âm thanh của tất cả mọi người rơi xuống đất, cũng để làm cho những người còn đang thử thách nghĩ rằng kẻ thất bại đã thực sự chết.

Thực ra cho dù người thành công biết kẻ thất bại chưa chết cũng không sao, hắn chỉ mong những người thành công có thể gánh vác nhiều thứ hơn tiến về phía trước.

Để họ biết rằng tất cả những gì họ nhận được đều không hề dễ dàng.

"Các ngươi không những không thể thử thách, mà còn phải ẩn danh như thể mình đã chết."

Khánh Trần nói:

"Các ngươi không được liên lạc với những bạn từng học chung trước đây, thậm chí không được để họ biết là các ngươi vẫn còn sống. Họ sẽ mang theo sứ mệnh của các ngươi tiến về phía trước, còn các ngươi phải ở trong cứ điểm chiến tranh tiếp tục tu hành."

Khánh Trần không nỡ để những mầm non đưa tin này thực sự rơi xuống chết dưới Thanh Sơn Tuyệt Bích.

Dù sao những người này tâm trí đều rất cứng cỏi, tôi luyện một chút cũng có thể phát huy tác dụng, dùng Tử Lan Tinh để tu hành thành Vạn Thần Lôi Ti, ít nhất cũng phải cấp B, có thể tự thân vận động.

Nếu để những người này phải chết, đó sẽ là một tổn thất lớn cho tổ chức Kỵ Sĩ.