Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1969: Hạn Chế Chi Tiêu Cao




Nhưng hắn không thể để các Kỵ Sĩ khác mất đi lòng kính sợ, vì vậy hắn buộc phải giấu tin tức rằng những người này còn sống đi.

Khánh Trần yêu cầu Hồ Tiểu Ngưu đưa những Kỵ Sĩ đó đi huấn luyện, còn những người đưa tin này ở lại Kình Đảo, làm nông và tu hành.

Diệp Hàm đột nhiên hỏi:

"Ông chủ, khi nào chúng ta mới có thể gặp lại họ?"

Khánh Trần trả lời:

"Khi họ trở thành những Kỵ Sĩ thực thụ, hoặc khi các ngươi có thể trở thành hộ đạo giả cho họ."

Nói xong, hắn nhìn vào vườn rau:

"Tiểu Thất, ngươi dẫn họ đi làm quen với tất cả các quy trình canh tác càng sớm càng tốt, các ngươi đều giống nhau, ban ngày làm nông, ban đêm ở đây tu hành!"

Tất cả lực lượng dưới sự chỉ huy của Khánh Trần đều phải bước vào thời kỳ phát triển thần tốc, mọi người phải chạy đua với thời gian.

...

Đếm ngược 134:00:00

Trên Kình Đảo có một thư viện khổng lồ, nơi những người du hànhn đang yên lặng học tập.

Mọi người đều rất nề nếp, ngay cả khi đứng dậy rời đi, họ cũng cố gắng không gây ồn ào làm phiền người khác.

Nhưng hôm nay hơi bất ngờ, ở lối vào thư viện dần vang đến những tiếng ồn ào, khiến những người du hànhn bên trong đều cau chặt mày.

Có người thì thào nói:

"Có ý thức gì không thế, trong thư viện lại làm ồn như vậy?"

Một giây sau, người nói nhìn thấy Khánh Trần và La Vạn Nhai đi vào, lập tức mất đi lý trí:

"Tiểu viện trưởng! Tiểu viện trưởng! Tiểu viện trưởng ký tên cho ta với!"

Khánh Trần nhìn những người du hànhn ở chung quanh, bình tĩnh giải thích:

"Mọi người, về chỗ ngồi đi, đừng quấy rầy việc đọc sách của người khác, bọn ta cũng đến đây để đọc tài liệu nghiên cứu, giống các ngươi thôi."

Lời nói của hắn dường như có ma lực, những người du hànhn vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình, chỉ sợ làm cho tiểu viện trưởng cảm thấy rằng họ không có tố chất.

Khánh Trần chọn hẳn mười cuốn sách trên giá sách rồi mới bước đến chỗ ngồi, hắn và La Vạn Nhai vì muốn quản lý thành phố số 10 nên mới đến để nạp điện.

Trước đây Khánh Trần cũng đã từng đọc rất nhiều sách, hữu ích và vô dụng, trước tiên ghi vào nhà sách rồi nói. Nhưng sách trong nhà sách vẫn còn quá ít so với các loại sách trong thư viện, cho nên hắn sẽ dành vài ngày ở đây để xem có kiến thức nào trong sách mà hắn có thể học hỏi được không.

Có một người du hànhn len lén nhìn về phía Khánh Trần, thầm nghĩ một lúc đọc tận mười quyển sách sao, biết phải đọc tới khi nào?

Kết quả là họ chẳng mấy chốc đã thấy tiểu viện trưởng lật cuốn sách trên tay nhanh như chớp, các trang sách cứ liên tục lật tung như bị gió thổi.

Những người du hànhn đều bị sốc, hiệu suất đọc sách như vậy là kiểu mà con người có thể làm được sao?

Không ai nghĩ rằng Khánh Trần đang giả vờ, bởi vì trước đây khi họ lên kế hoạch lộ trình cho 99 đội người du hànhn, họ đã nhìn thấy khả năng ghi nhớ đáng sợ của tiểu viện trưởng rồi.

Cuộc sống dần bình lặng trở lại, Khánh Trần cũng đang trau dồi bản thân, trong một hai tuần nữa, khi xử lý xong chuyện ở thành phố số 10, hắn sẽ bắt tay vào một cuộc hành trình mới, hoàn thành sinh tử quan tiếp theo.

Bên kia, Tiểu Tam cầm lấy điện thoại di động, kiểm tra APP cho vay trả góp trên điện thoại di động, lần lượt đi tìm người du hànhn.

Hắn đứng ngoài cửa một khu ký túc xá, bộ dạng nghiêm nghị nói:

"Người du hànhn này, trước đây ngươi có mượn bốn quả Trường Sinh Thiên và bốn phần lá trà Tĩnh Sơn Trà, tổng cộng 800 điểm, nhớ là tuần sau phải trả đợt đầu tiên nhé, đừng quá hạn đấy! Nếu quá hạn sẽ bị phạt lao động khổ sai! Hơn nữa nếu không trả nợ của kỳ trước sẽ hạn chế chi tiêu cao trong học viện đấy, không được đi rạp phim tư nhân, không được ăn đồ xào, không được uống bia..."

Hạn chế chi tiêu cao...

Người du hànhn trong ký túc xá choáng váng, thảm họa vừa đi qua, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, kết quả lại phải mang thêm món nợ nặng nề.

800 điểm, hắn đã phải làm việc chăm chỉ trong ít nhất một tháng mới có được, thậm chí còn không thể ăn một món xào nhỏ, một cốc bia cũng không thể uống.

Mối thù chung năm xưa nơi phòng tuyến khu Tam Hạ đâu rồi?

Tiểu Tam năm xưa đã cổ vũ mọi người phải sống tiếp đâu rồi? Sao lại đột nhiên trở thành bộ dạng của một ông chủ đòi nợ địa chủ thế này.

Đúng là cảnh còn người mất mà!

Người du hànhn buồn bã nói:

"Các người lật mặt còn nhanh hơn tiểu viện trưởng lật sách!"

Tiểu Tam đếm tài khoản rồi híp mắt cười nói:

"Không nhanh như vậy đâu."

Người du hành:

"..."

Thời gian đếm ngược 68:00:00.

4 giờ sáng, Huyễn Vũ tỉnh dậy.

Hắn cảm thấy mình đã mơ giấc mơ dài nhất trong cuộc đời. Hắn mơ thấy hoa ngày xuân và cây mùa hạ, mơ thấy góc biển và chân trời, mơ thấy Zard dẫn mình đi nghịch bùn.

Nếu không nằm mơ thấy đoạn cuối thì đây sẽ là một giấc mơ đẹp.