Đối với Huyễn Vũ, đến thế giới trong mới gọi là quay về.
Bức thư thứ sáu:
“Ca ca, có nhiều tỷ tỷ ở hoang dã nói thích ta, họ nói ta xinh đẹp trắng trẻo, hơn hẳn đàn ông trong hoang dã.”
Đọc đến đây, trong lòng Huyễn Vũ bùng lên lửa giận. Tiểu Vũ không hiểu là chuyện gì, lẽ nào hắn không hiểu hay sao? Đây không phải là sự yêu quý mà tỷ tỷ dành cho đệ đệ, rõ ràng là muốn táy máy chân tay đây mà.
Người hoang dã bán mặt cho đất bán lưng cho trời, tất nhiên diện mạo không bằng người thành phố! Người hoang dã vốn phóng khoáng, thậm chí hắn còn lo một ngày đó Tiểu Vũ đột nhiên bị một cô nàng nào đó kéo vào nhà tranh!
Chẳng lẽ Zard không trông chừng gì à?
Hơn nữa Tiểu Vũ cứ gọi ca ca tỷ tỷ, khiến vai vế của hắn nhỏ hơn rồi!
Bức thư thứ bảy:
“Ca ca, lúc trước còn có ca ca trong hoang dã nói, có một khu rừng đầy chướng khí cách xa khu dân cư về phía nam, tên là châu Tú Chu, các tỷ tỷ và các dì sống trong đó rất lợi hại. Người bên ngoài không được vào, người ở trong cũng ít khi đi ra. Nhưng mấy hôm trước có một dì dẫn theo một bác trai toàn thân màu vàng đi vào khu dân cư, dùng rất nhiều thịt, thực vật và dược liệu để đổi vài chiếc bật lửa của bọn ta.”
Đọc xong, Huyễn Vũ sửng sốt, châu Tú Chu, cản thi nhân của Liên tộc!
“Bác trai toàn thân màu vàng” ấy chẳng phải là kim thi của Liên tộc sao?
Châu Tú Chu là một nơi mà ngay cả vệ tinh của Liên Bang cũng không thể chụp được, hơn nữa trước nay chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không ngờ Tiểu Vũ lại gặp được.
Không được, hắn nghe nói người của Liên tộc vô cùng quái dị, phải bảo Tiểu Vũ cách xa chỗ đó mới được!
Hắn xem hồi lâu, cho đến bức thư cuối cùng:
“Ca ca, khi ngươi đọc bức thư này hẳn là đã tỉnh lại rồi, mong lần này ngươi có thể tỉnh lâu vài ngày! Mà ta đã gấp rất nhiều, rất nhiều vũ yến cho ngươi đấy, ta dùng hết giấy gấp mà Zard ca ca mang đến luôn!”
Nét chữ nguệch ngoạc trên giấy thể hiện sự ngây thơ hồn nhiên của cậu bé.
Có một điều kỳ lạ là nếu như trong cơ thể của người khác cùng tồn tại nhiều ý thức khác nhau thì nhất định các ý thức đó sẽ tranh giành quyền kiểm soát cơ thể.
Nhưng Đại Vũ, Trung Vũ, Tiểu Vũ lại chưa từng xuất hiện vấn đề này, thậm chí Tiểu Vũ còn mong Đại Vũ có thể tỉnh lại lâu hơn một chút.
Huyễn Vũ mỉm cười gấp bức thư lại cẩn thận rồi bỏ vào trong hộp, dưới cùng của hộp quà là một con ngựa gỗ được điêu khắc bằng tay, trong thư Tiểu Vũ nói đó là món quà thôn dân tặng cho hắn.
Hắn cầm lên kiểm tra một cách tỉ mỉ để xem người hoang dã có bôi độc lên tượng gỗ hay không, sau đó lại kiểm tra xem cơ quan bí mật hại người nào trên đó không…
Cho đến khi hắn xác nhận tượng gỗ không có vấn đề mới thả nó vào hộp quà.
Tính cách của Đại Vũ và Tiểu Vũ hoàn toàn khác biệt.
Huyễn Vũ nhìn Zard, tiếng ngáy của đối phương đã ngừng lại lúc nào chẳng hay, rõ ràng đã tình nhưng lại không dám mở mắt ra, có lẽ là lo mình sẽ bị mắng xối xả.
Hắn nói với giọng bình tĩnh:
“Nơi các ngươi đến chắc chắn là khu vực cực nóng ở phía nam, rắn, côn trùng, kiến có độc có mặt ở khắp mọi nơi, sao ngươi dám mang Tiểu Vũ đến nơi như thế? Lần sau về thế giới trong ngươi phải dẫn hắn đi khỏi đó ngay cho ta.”
Zard thấy giả vờ không nổi nữa:
“À, được.”
Trước mặt Đại Vũ Zard thành thật hơn nhiều…
…
Thời gian đếm ngược 2:00:00.
Trong một tuần qua, trường học của người du hành thời gian ra đời một nhóm ông hoàng bà hoàng trong làng cạnh tranh mới, người nào người nấy cũng cực kỳ nỗ lực.
Nhưng không phải họ muốn tranh, mà vì món nợ trên vai ép họ phải đi tranh, bằng không đến cả một món xào họ cũng không ăn được, rạp chiếu phim tư nhân cũng không vào được.
Ngay từ đầu còn cảm thấy việc hạn chế tiêu hoang rất đơn giản, nhịn tí là được rồi, sau đó họ phát hiện ra khi muốn ăn que kem cũng không được thì bắt đầu cảm thấy khó có thể chịu đựng nổi.
Sản lượng Tử Lan Tinh của học viện nông nghiệp bắt đầu tăng lên, Khánh Trần phân phối hợp lý Tử Lan Tinh cho Cửu Châu, Côn Luân và trường học đúng như giao hẹn, phần còn lại đủ cho Bạch Trú, Hội Phụ huynh và Hội Tam Điểm sử dụng.
Còn Trường Sinh Thiên và trà Cảnh Sơn, bởi tăng sản lượng của Trường Sinh Thiên quá mức nên các học sinh nỗ lực cày điểm cũng không tiêu thụ hết hàng tồn kho của mặt hàng này, sau đó Trường Sinh Thiên vẫn sinh sản đều đều.
Khu vực đổi thương phẩm của trường đã không còn xuất hiện cảnh học sinh dậy xếp hàng từ 4 giờ sáng, người không có điểm tích lũy nên chỉ có thể giương mắt chờ mong.
Lần này nhà trường có sẵn hàng hóa, nhưng người du hành thời gian đã rỗng túi.
Mỗi lúc như vậy, người du hành thời gian đều sẽ cảm thán năng lực mạnh mẽ của học viện nông nghiệp.