Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1979: Xâm Nhập




Họ tách nhau ra, một số đi lên cầu thang chính diện, những người khác bọc đánh từ cửa bên.

Tại lối vào chính, hàng trăm Người Nhà không biết từ đâu có được 20 lá chắn chống nổ, cùng cầm chúng trước mặt, nhanh chóng lao vào bên trong như một bức tường.

120 binh lính quân đồn trú có nhiệm vụ canh giữ cổng chính thấy người tới, lập tức nổ súng và hô to:

"Địch tấn công! Xin chi viện!"

Đạn bắn vào các tấm chắn chống nổ như một cơn gió táp, còn những tấm chắn chống nổ đó được Người Nhà cấp C và Người Nhà cấp D giữ chặt, không chút lay động.

Các đơn vị quân đồn trú cũng nâng cao các lá chắn chống nổ, chuẩn bị cho cuộc đối đầu trực diện.

Trong phút chốc!

Một tiếng pằng vang lên, trên mái nhà đằng xa không ngờ lại có tiếng súng bắn tỉa, cú bắn xuyên thủng tấm chắn chống nổ và giết chết những người lính cảnh vệ phía sau.

Mặc dù tấm chắn chống nổ này có khả năng chống đạn, nhưng nó không chống được đạn bắn tỉa!

Giây phút tiếp theo, mấy trăm Người Nhà phụ trách đột nhập chính diện lập tức rút súng lục trong ngực ra, nổ súng loạn xạ làm phá vỡ đội hình canh giữ ở cửa, kiên định vững vàng nấp sau tấm chắn chống nổ, vừa chờ xạ thủ bắn tỉa hỗ trợ áp chế hỏa lực, vừa chầm chậm xông vào.

Ở cửa phụ, những Người Nhà trực tiếp giơ cao tấm chắn chống nổ rồi đồng loạt xông vào!

Trong bộ đàm của hội phụ huynh, Lộ Viễn bình tĩnh nói:

"Đã cướp được lối vào chính."

Ngay sau đó, có người nói:

"Đã cướp được cửa phụ."

Lộ Viễn:

"Dọn dẹp hết toàn bộ chướng ngại bên trong và chú ý bảo vệ lá chắn, họ không mang theo vũ khí hạng nặng, lá chắn chống nổ cũng đủ đối phó với cục diễn hỗn loạn rồi. Những người bên ngoài phong tỏa đường phố, 10 phút sau rút lui vào hội trường âm nhạc để bắt đầu rời đi."

Sau khi hạ lệnh, hơn hai nghìn người đang đi trên đường nhanh chóng tập trung lại, phong tỏa con đường.

Trong đội này không chỉ có Người Nhà, mà còn có cả thành viên Côn Luân.

Người bắn tỉa cũng đến từ Côn Luân, tài thiện xạ vô cùng ghê gớm.

Đội này, bao gồm cả những người đi bộ ngụy trang trên đường phố, còn đông gấp mấy lần quân đồn trú...

Hành động đón các nhà khoa học đến đây đã chuyển từ lén lút trộm người trờ thành công khai cướp người.

Hơn nữa, đây không còn là một hành động cướp người đơn giản nữa, Khánh Trần và Trịnh Viễn Đông còn phải sơ tán tất cả những người này đến thành phố số 10.

Hội phụ huynh đã thu hút sự chú ý của các tập đoàn tài chính, nếu họ không rời đi, rất có thể tất cả sẽ bị nhốt lại trong thành phố này, bị vây bắt và truy sát.

Rút đi là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.

Các binh sĩ của quân đồn trú hô hoán gọi viện binh, nhưng vào lúc này, quân đồn trú đã bất tri bất giác bị Trịnh Viễn Đông dụ đi thật xa rồi.

Họ ngay lập tức tách 500 người tinh nhuệ từ bỏ cuộc truy đuổi, quay sang hỗ trợ chi viện cho hội trường âm nhạc, dự kiến sẽ đến trong vòng 15 phút.

Cổng ra vào của thành phố số 23 từ từ đổ xuống, cơn bão kim loại trên bức tường thành bắt đầu khởi động, Kashima định dùng đến kế bắt ba ba trong rọ, khóa chặt đội hình hàng nghìn người trong thành phố.

Hàng ngàn người, không thể nào biến mất mà không để lại dấu vết, phải không?

...

Chỉ trong vòng 5 phút ngắn ngủi, Lộ Viễn đã dẫn mọi người hoàn thành việc xâm nhập hội trường âm nhạc Hoành La.

Hắn đứng trên sân khấu với một chiếc mặt nạ và nói lớn:

"Mọi người đừng hoảng sợ, bọn ta chỉ muốn đưa vài người đi mà thôi, chỉ cần mọi người ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, sẽ không có ai bị thương cả".

Vừa nói, các thành viên trong hội phụ huynh đã giúp các nhà khoa học nhanh chóng rời đi và bước vào sau hậu trường.

Những người này đều do tổng thống và các nghị viện mời đến, thế nhưng họ vẫn nghi ngờ về việc kéo dài 21 năm tuổi thọ nên đã bốc thăm để chọn ra nhà khoa học số 13 đi đến thành phố số 10 để xác nhận.

Tại thành phố số 10, nhà khoa học số 13 đã tận mắt trải nghiệm quá trình quán đỉnh kỳ diệu, vì vậy hắn đã gọi những người này đến, tập hợp họ lại và đưa họ cùng đi.

Thành thật mà nói, khi buổi hòa nhạc bắt đầu, khi họ thấy Kashima phái thêm quân đồn trú đến hội trường âm nhạc, mọi người đã thấy rất tuyệt vọng.

Trên địa bàn của Kashima, ai có thể đưa họ đi khỏi hàng trăm binh lính của quân đồn trú?

Chỉ nghĩ thôi đã thấy nó hoàn toàn bất khả thi rồi.

Thế nhưng, khi trận chiến bắt đầu, các nhà khoa học này đã vô cùng sửng sốt khi chứng kiến hàng nghìn người đang liên tục hạ gục các binh lính của quân đồn trú.

Trong đội chịu trách nhiệm đưa họ đi, số người cấp C đã lên đến vài người, cấp D lại càng nhiều hơn thế.

Các đội quân đồn trú thậm chí không có cách nào chống trả, hết đạn chỉ còn biết nằm chờ chết.