Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1983: Uống Chút Không?




Lúc này, nhân viên tình báo đối diện muốn nổ súng, nhưng trước khi bên kia kịp bóp cò, cánh tay của hắn đã bị một con đao vô hình cắt lìa, sau đó bị đâm thủng tim.

Khánh Trần tạm dừng xung điện từ, hắn đeo chiếc tai nghe có nút liên lạc của nhân viên tình báo của Jindai ra sau tai, sau khi xác nhận trong đó không có gì bất thường mới tắt nó đi.

Hắn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại:

"Được rồi, Tiểu Thất, Tiểu Ngũ, có thể qua đây rồi."

Ngay sau đó, một chiếc xe thương vụ màu đen đậu trước cổng khu biệt thự.

Các nhà khoa học trong biệt thự, một gia đình gồm 12 người và 32 thành viên trong nhóm lần lượt chạy ra ngoài, trên lưng mang theo những chiếc túi lớn nhỏ.

Tiểu Thất và Tiểu Ngũ nhảy ra khỏi xe thương vụ, mở cửa sau, đè thấp giọng nói:

"Nào, từng người một lên xe đi, sau khi lên xe hãy nhảy ra khỏi cửa đối diện, rồi sẽ có người đón các ngươi ở đó."

Lần này Mật Thược Chi Môn trực tiếp lắp ngay trên cửa xe, mọi người sau khi lên xe cũng không cần dừng lại, chỉ cần đi về phía bên kia của chiếc xe, đi qua cánh cửa đối diện là xong mọi việc.

Đơn giản, gọn ghẽ, hiệu quả.

Chỉ thấy 44 người lần lượt lên xe, chiếc xe thương vụ chở hẳn 44 người nhưng không có dấu hiệu quá tải, lốp xe cũng không nổ.

Sau khi mọi người đều đã vào trong, Tiểu Thất và Tiểu Ngũ nhìn nhau cười cười, đóng cửa lại rồi đạp ga rời đi.

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Đây đã là nhóm người cuối cùng, sau khi các ngươi rời đi, hãy đến khu Tam Hạ dẫn Người Nhà rút lui. Tiểu Thất, cánh cửa này là do ngươi mở, ngươi có trách nhiệm phải là người sau cùng đóng lại nó."

Tiểu Thất cầm điện thoại, ngây người một lát, sau đó cười nói:

"Phụ Huynh đừng lo lắng, ta đảm bảo tất cả Người Nhà đều được rút lui an toàn. Chỉ là...chúng ta vừa mới chỉnh đốn xong khu Tam Hạ, cứ đi thế này thật là đáng tiếc."

Khánh Trần lắc đầu:

"Thảm họa ở thành phố số 10 đã khiến Hội Phụ Huynh lộ diện trước các tập đoàn, chúng ta buộc phải rời đi, tiếp theo, các tập đoàn đều sẽ phát động một cuộc thanh trừng đối với Hội Phụ Huynh. Được rồi, đi đi."

"Phụ Huynh người thì sao? Người không đi sao?"

Tiểu Thất tò mò hỏi.

"Ta có một người khác cần gặp, sau đó ta sẽ rời đi bằng cánh cửa mà Côn Luân để lại."

Khánh Trần nói rồi cúp điện thoại.

Tính đến thời điểm này, Khánh Trần đã phá hủy 47 điểm giám sát và dẫn đi được tổng cộng 490 người, con số này còn phóng đại hơn những gì Trịnh Viễn Đông đã làm.

Và điều quan trọng nhất là tổ chức Yamata đến giờ vẫn chưa phát hiện ra, 47 điểm giám sát kia đã không còn nữa!

Khánh Trần gõ hai lần vào thiết bị liên lạc dạng nút và bật kênh liên lạc lên:

"Bạch Trú xin chào mọi người."

Nói xong, hắn bóp nát bộ đàm, xoay người đi xuống lầu, đi về phía khu số 4.

Trong kênh liên lạc dấy lên một sự hoảng loạn, có người đang la hét, yêu cầu điều tra rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.

Tổ chức Yamata đã biết những gì Trịnh Viễn Đông đã làm ở thành phố số 23, bọn họ còn đang mừng vì nhà mình không bị trộm, kết quả Bạch Trú đã nghênh ngang khoe chiến tích rồi.

Quá kiêu ngạo!

...

Khu số 4 đông đúc xe cộ qua lại.

Jindai Kura đang ngồi ở rìa sân thượng của một tòa nhà, bên cạnh hắn là một thiết bị chiếu hình ảnh ba chiều khổng lồ, những ánh sáng đầy màu sắc hội tụ xung quanh hắn, còn hắn thì vừa uống bia vừa quan sát cuộc sống mọi người.

Hắn vẫn mặc chiếc áo choàng đi săn màu trắng, như một thần tiên trên cõi trời.

Một tiếng lách cách vang lên, cánh cửa sân thượng nhỏ phía sau mở ra, Khánh Trần chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Uống chút không?"

Jindai Kura chỉ vào đống bia và một cái túi ni lông bên cạnh.

Khánh Trần lắc đầu:

"Thành phố số 10 bộn bề trăm việc, nợ ngươi một chầu rượu này, bây giờ vẫn chưa thể uống."

"Vậy ngươi đến đây làm gì?"

Jindai Kura khinh thường nói.

"Đến để cảm ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi cung cấp các điểm giám sát của Tổ chức tình báo Yamata, ta đã không thể đưa nhiều người đi một cách suôn sẻ như vậy."

Khánh Trần cười nói.

Sở dĩ hành động đêm nay diễn ra suôn sẻ như vậy là vì Jindai Kura đã cung cấp chính xác địa chỉ, giúp Khánh Trần lần lượt tìm tới tận cửa giết hết nhân viên tình báo.

Bằng không, chỉ cần có một điểm giám sát truyền tới tin tức, hành động lần này chắc chắn sẽ bị Jindai phát hiện.

Khánh Trần cảm thấy mối quan hệ giữa hắn và Jindai Kura rất phức tạp, ban đầu họ là kẻ thù của nhau, nhưng bây giờ lại hợp tác với nhau không biết bao nhiêu lần, đối phương thậm chí còn đặc biệt chạy đến chiến trường phía nam để giúp hắn.

Là địch hay bạn, thực khó nói rõ.

Khi ông cụ Lý Tu Duệ nhớ lại người bạn thân thiết Jindai đó, cũng từng cảm khái rằng, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trắng đen rõ ràng như vậy, trong tập đoàn cũng có người tốt, trong dân thường cũng có người xấu, muốn kết bạn với một người còn phải xem xét xuất thân danh tính của người ta hay sao?

Nếu có thể cùng nhau say sưa một ngày, vậy thì làm bạn một ngày thôi cũng không quá tệ.