Khánh Trần hỏi:
"Trước đây ngươi từng bị Trần Dư đánh rơi rồi bị thương nhỉ, giờ thế nào rồi?"
Khóe miệng Jindai Kura khẽ nhếch lên:
"Ngươi đang quan tâm đến ta sao?"
"Dù sao cũng vì giúp ta nên ngươi mới bị thương."
Khánh Trần giải thích:
"Nếu còn không quan tâm chút chuyện thế này, ta cũng thật chẳng có tình người."
"Ta đây không phải là giúp ngươi, ta là vì nhãn cầu."
Jindai Kura uống cạn lon bia trên tay, sau đó ợ một cái.
Khánh Trần cảm khái:
"Hóa ra quý công tử Jindai được các sao nữ yêu đến chết đi sống lại khi uống bia vẫn ợ như thường."
"Tiên nữ còn phải đi đại tiện đấy."
Jindai Kura trợn mắt:
"Vết thương của ta không sao rồi."
"Vậy chuyện ngươi xuất hiện ở trên chiến trường, tập đoàn Jindai không bắt ngươi lại tra hỏi sao?"
Khánh Trần tò mò hỏi.
"Tra hỏi rồi đấy thôi, ta bị giam cầm nửa năm, bị quản thúc tại nhà riêng của ta."
Jindai Kura cười nói:
"Nhưng người đang canh giữ ta có ai dám động thủ với ta không? Ngày nào ta cũng đi uống rượu cũng chẳng thấy ai quản được ta. Hơn nữa, tập đoàn Jindai còn đang bận nịnh bở quỷ Tây Dương, thời gian đâu để ý tới ta."
"Vậy thì tốt, đúng rồi, ngươi nghĩ thế nào về sự cấu kết giữa Jindai và các thế lực ở nước ngoài?"
Khánh Trần hỏi.
"Còn có thể nghĩ cái gì nữa, gia tộc này xương cốt đều đã thối rữa rồi."
Jindai Kura cười nói:
"Nếu đại nhân vật không chết, mấy chiến binh trẻ tuổi như chúng ta cũng khó có thể nắm quyền, chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà sống thôi, cẩn thận không để bản thân bị coi là thế thân của một ông lớn nào đó. Tuy nhiên, ta muốn nhắc ngươi một câu, lực lượng hải ngoại lớn hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, họ đã chuẩn bị quá lâu, và cũng đã hoàn thành việc thống nhất trước liên bang. Nội chiến của Liên bang quá ác liệt, hiện tại lại bị bọn họ chia thành hai phần năm, Trần thị cũng không đồng lòng...Trận chiến này Liên bang chưa chắc nắm được phần thắng."
Jindai Kura nói tiếp:
"May mắn thay, hai đợt hành động này của ngươi trước đã gây ra chiến tranh dư luận và làn sóng đình công ở phía bắc, giờ lại xảy ra đại chiến cướp người, buộc Jindai và Kashima phải rút một số quân về để bảo vệ căn cứ địa, thế mới tranh thủ được chút thời gian nghỉ ngơi cho Khánh thị và Lý thị. Thế nhưng, nếu Trần thị không nguyện ý xuất binh thì chuyện liên bang bại trận chỉ là chuyện sớm muộn, một năm, hai năm? Chậm nhất là ba năm."
Nói đến vấn đề này, lòng Khánh Trần cũng trở nên nặng nề.
Lúc này Jindai Kura nói tiếp:
"Mong muốn phát triển thành phố số 10 của ngươi là tốt, nhưng vấn đề là khi lực lượng ở nước ngoài áp sát đại binh, liệu thành phố số 10 có giữ được hay không đã là một chuyện. Tình hình bây giờ đã khác, bây giờ phía bên kia chỉ mới điều động đợt quân tiên phong đầu tiên đến, Khánh thị và Lý thị đã bị đánh bại rồi, nếu đợt tiếp viện tiếp theo đến, Liên bang làm sao thắng được? Uống chút rượu đi, uống xong sẽ không lo lắng như vậy nữa."
"Nói lâu vậy cũng chỉ để thuyết phục ta uống rượu sao?"
Khánh Trần nhíu mày:
"Ta không thể uống."
"Chán."
Jindai Kura uống hết lon này đến lon khác cho đến khi say quắc cần câu, đứng trên rìa sân thượng của tòa nhà, đi tới đi lui như đang bước đi trên sợi dây thừng, mấy lần suýt rơi khỏi sân thượng, vẫn là Khánh Trần kéo hắn ta lại mới có thể sống sót...
"Uống nhiều như vậy có thể vui sao?"
Khánh Trần khó hiểu:
"Sao uống xong lại như nổi điên thế này?"
Jindai Kura đứng trên sân thượng liếc xéo hắn:
"Khánh Trần, nếu sau khi uống rượu, ngươi vẫn có thể không khóc, không cười, không láo nháo, không gọi điện, sau cùng vẫn có thể tỉnh táo và bước về nhà, như vậy thật cô độc biết nhường nào, chứng tỏ trên đời này chưa từng có người nào nhường nhịn ngươi, không ai bảo vệ ngươi, và ngươi chỉ có thể học cách trở nên mạnh mẽ. "
"Khánh Trần, cơ thể không chịu được chất rượu, nhưng trái tim cần nó mà, vẫn là câu nói đó, sau khi uống rượu, người tỉnh táo nhất chính là người đau khổ nhất."
Lúc này, cánh cửa sân thượng mở ra, Jindai Sora vẫn để mái tóc đen dài, nàng xuất hiện trên sân thượng trong bộ vest đen:
"Anh Kura, ta đến đón ngươi về nhà."
Jindai Kura liếc nhìn Khánh Trần:
"Nhớ lấy ngươi còn nợ ta một chầu rượu."
Nói xong, hắn say khướt đi theo Jindai Sora rời đi.
Chỉ còn lại Khánh Trần đứng một mình trên sân thượng.
Dẫu vậy hắn vẫn không rời đi, mà dự định để lại một chút bất ngờ cho tập đoàn Jindai.
3 giờ 30 sáng, Khánh Trần mang tai nghe lẻn vào khu số 1, điềm nhiên như không mà trèo lên một tòa nhà cao tầng, mà đạo trường Tâm Cảnh của trụ sở truyền thừa Thiết Xá Ngự Miễn chỉ cách đó 2 km.
Hắn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đầy sao:
"Trăng sáng, sao thưa, thật thích hợp giết người."
Nói rồi Khánh Trần nằm rạp trên mép nóc tòa nhà cao tầng, dựng súng bắn tỉa dùng đức thu phục lòng người.
Một tiếng ầm vang lên, viên đạn xuyên giáp lõi vonfram bay ra khỏi buồng của nó và lao thẳng về phía trạm gác của các nhân viên ngầm của đạo trường Tâm Cảnh như một tia sét.