Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1987: Nhàm Chán




Hắn cũng từng có người máy nano, chẳng qua vừa mới thức tỉnh dị năng Lôi đã hủy hoại toàn bộ người máy nano.

Hắn không có cách nào sử dụng hình thức bọc thép, xung điện từ không thể lựa chọn nhằm vào ai hay không nhằm vào ai, hễ sử dụng là sẽ gây sát thương AOE trên diện rộng.

Nhưng dù hắn không cần thì đội quân ảnh tử dưới trướng cũng có thể sử dụng nó.

300 binh sĩ của lực lượng đặc biệt cấp A còn được trang bị vỏ giáp bóc thép…

Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.

Hai lĩnh vực khoa học này đều thiên về phương diện chiến tranh, với mục đích chuẩn bị phát động chiến tranh.

Về phần phương hướng phát triển công nghiệp cơ bản, Khánh Trần quyết định để các nhà khoa học tự do phát huy, sau đó áp dụng những đột phá mới của họ vào lĩnh vực công nghiệp của thành phố số 10.

Sau khi hắn quán đỉnh cho tất cả các nhà khoa học, Trịnh Viễn Đông cũng thi triển xong thuật Giữ Nghiêm Bí Mật.

Khánh Trần đã hoàn thành những việc cần phải làm cho thành phố này, tiếp theo hắn phải bước tiếp trên con đường của mình.

Ngày đầu tiên sau khi trở về, Khánh Trần biến mất trong thành phố số 10, không một ai biết hắn đi đâu.

Hắn cũng không muốn để người khác biết được hành tung của mình.

Lý Thúc Đồng từng nói, tất cả các Kỵ Sĩ phải giữ bí mật trên con đường thử thách.

Bởi vì Kỵ Sĩ không chỉ phải đương đầu với hiểm nguy của sinh tử quan, mà còn phải đối mặt với sự nguy hiểm của lòng người.

Tối nay, bảy thành phố nằm dưới sự kiểm soát của Khánh thị bỗng xuất hiện một đơn vị quản lý kỳ lạ: Cục quản lý di dân.

Trước kia trong thành phố không có cơ quan này, nhưng bây giờ có.

Và điều kỳ lạ hơn nữa là cục quản lý di dân này đặt văn phòng ở khu vực sầm uất trong thành phố và sử dụng công nghệ neon hologram để quảng bá tuyên truyền, hệt như khuyến mãi ở siêu thị.

Trên neon hologram, Tống Niểu Niểu tươi cười rạng rỡ:

“Thành phố số 10, tràn đầy kỳ ngộ…”

Cư dân các thành phố thuộc quyền quản lý của Khánh thị xem mà choáng váng, cục quản lý di dân không quản lý di dân, mà là muốn giúp mọi người di dân!

Có người tò mò đi hỏi, kết quả nhận được câu trả lời là: Nếu có ý định di dân, Khánh thị có thể cung cấp lượng lớn khí cầu máy dân dụng để làm phương tiện di chuyển, đưa mọi người đến thành phố số 10.

Khí cầu máy dân dụng chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa, kích thước không nhỏ hơn khí cầu máy cấp Giáp, chỉ có điều tốc độ bay chậm và không được trang bị hệ thống vũ khí.

Một chiếc khí cầu máy dân dụng có thể chở hơn hai nghìn người, tương đương với sức chứa của tàu chở hàng.

Ngay tối nay, dường như hành động của Khánh Trần đã vượt qua được vòng khảo hạch đầu tiên của người nào đó trên núi Ngân Hạnh, nội bộ Khánh thị bắt đầu hết mình ủng hộ việc xây dựng thành phố số 10.

Nhưng họ không nhúng tay vào việc kiến thiết thành phố, Khánh Trần cần cái gì thì họ sẽ đưa cái đó.

Bên trong trang viên Ngân Hạnh ở thành phố số 5 đang tổ chức một hội nghị bí mật.

Ông lớn của các phe phái đã có mặt, mà người chủ trì hội nghị lần này là Khánh Kỵ, trước khi ảnh tử mới được xác định thì hắn tạm thời đảm nhiệm chức vụ của ảnh tử, không cho người khác bất kỳ cơ hội phản bác nào.

Trong phòng họp, Khánh Kỵ nhớ bản thảo một cách máy móc:

“Khánh Vân, nếu như hành vi đưa đồ vật của gia tộc cho người ngoài vẫn còn tiếp diễn thì gia tộc sẽ tiến hành kiểm tra toàn diện, xóa bỏ và thanh toán việc kinh doanh của ngươi. Khánh Khôn làm rất tốt, hiện nay điều chỉnh việc kinh doanh như sau…”

Khánh Kỵ đọc một thôi một hồi, sau đó nói khẽ:

“Nhàm chán.”

Hắn biết mình không thích hợp làm ảnh tử, những sự điều chỉnh về quyền lực này cũng không phải ý của hắn, mà là ý của ông lão kia, hắn đọc theo là được.

Ông lão chỉ cần một người phát ngôn mà thôi.

Chỉ có điều việc này thật sự quá vô vị.

Theo ý kiến của Khánh Kỵ, không nghe lời thì cứ giết hết là xong.

Thời gian đếm ngược 160:00:00.

Ở phía nam của hoang dã, Huyễn Vũ tỉnh lại trong ngôi nhà được xây từ cát và đá, hắn nhìn về phía Zard, nói:

“Chuẩn bị đi.”

Zard nhìn hắn với ánh mắt ngóng trông:

“Phải đi thật ư? Nhưng ta ở đây vui lắm mà...Tiểu Vũ cũng vui vẻ lắm.”

Zard tự biết Đại Vũ chẳng thèm quan quân mình vui vẻ hay không, cho nên hắn nhấn mạnh Tiểu Vũ rất vui.

Huyễn Vũ chợt khựng lại:

“Nếu là trước kia thì ta đã mặc kệ các ngươi càn quấy. Bây giờ trạng thái tinh thần của ta vẫn chưa ổn định, ta và Tiểu Vũ sẽ luân phiên thay đổi thường xuyên, điều này cũng có nghĩa là phần lớn thời gian chỉ có mình ngươi có khả năng chiến đấu. Với tình trạng đó, ta không thể để mặc Tiểu Vũ ở lại nơi nguy hiểm như thế này.”

“Nhưng ở đây không nguy hiểm mà.”

Zard nói:

“Ta rất thích nơi này, mọi người ở đây đều là nhân tài, còn nói chuyện êm tai nữa chứ…”

“Không được!”

Huyễn Vũ nói với giọng lạnh lùng:

“Đám phụ nữ có ý với Tiểu Vũ thì cũng thôi, duy chỉ có Liên tộc là nhân tố cực kỳ bất ổn. Cản thi nhân am hiểu dùng cổ mà là người lương thiện à? Trong thư Tiểu Vũ nói họ không chỉ ở mãi trong châu Tú Chu mà đã buôn bán trao đổi với nơi đây rồi, chỉ riêng việc này đã vô cùng nguy hiểm.”