“Liên tộc…”
Zard muốn nói lại thôi:
“Liên tộc toàn là các tỷ tỷ xinh đẹp.”
Huyễn Vũ cười gằn:
“Cương thi theo bên cạnh họ thì sao? Cương thi cũng đáng yêu à? Đi mau! Người trong hoang dã thì có gì hay chứ, Tiểu Vũ không thể kết bạn ở chỗ này được.”
“Được rồi.”
Hai người đi ra khỏi nhà.
Kết quả vừa đi ra ngoài họ gặp được vài đại thúc, đối phương cười nói một cách thân thiện:
“Tiểu Vũ dậy rồi đấy à, trái cây đại thúc mới hái buổi sáng với cả hai quả trứng gà nhà đẻ, cho các ngươi này.”
Huyễn Vũ nhìn đối phương:
“Không cần.”
Đại thúc đó vội nói:
“Lúc trước các ngươi đã lợp nhà giúp ta, mấy thứ này nhất định phải nhận lấy! Người tốt như các ngươi nhất định phải ăn nhiều vào!”
Nói xong, đại thúc dúi trứng và trái cây vào tay Huyễn Vũ rồi bỏ đi.
Huyễn Vũ yên lặng nhìn bóng lưng của những người đó, hắn nghĩ thầm...Người tốt? Đời này hắn chưa bao giờ có ý định làm người tốt.
Hai người đi ra ngoài, trên đường đi có vô số người niềm nở chào hỏi và tặng đồ đạc cho họ.
Đến tận bây giờ Huyễn Vũ mới nhận ra, thì ra thôn dân nơi này coi Tiểu Vũ như anh hùng.
Đúng lúc này, có người hỏi:
“Các ngươi định đi đâu à?”
Zard lén lút liếc Đại Vũ một cái rồi đáp:
“Bọn ta phải đi rồi, phải rời khỏi đây.”
Nói xong, hắn cứ liếc về phía Đại Vũ, hòng ám chỉ cho các thôn dân: Là hắn muốn đi đấy, mau khuyên hắn đi! Khuyên hắn đi nhanh lên! Khuyên hắn đừng đi nữa!
Các thôn dân ngầm hiểu, cả đám vội vàng ngăn cả Đại Vũ, một cô bé ra vẻ đáng thương:
“Tiểu Vũ ca ca, bọn ta không muốn các ngươi rời đi mà.”
Đại Vũ nghẹn họng, nếu người khác chặn đường mình thì cũng thôi, thế nhưng hắn vốn không chống cự lại được những đứa bé đáng yêu, hơn nữa hắn cũng đâu thể ra tay mấy đứa nhóc này được?!
Hắn quay sang nhìn Zard thì thấy tên này đang hớn ha hớn hở nháy mắt ra hiệu cho thôn dân.
Đại Vũ xách lỗ tai Zard lôi ra ngoài thôn:
“Thôi cái trò hãm hại ta đi, ta đã nói với ngươi trăm lần rồi, nhất định phải đi!”
Các thôn dân đứng ngây ra đó, đó là Tiểu Vũ mà họ biết ư, sao trông hung ác thế…
Tiểu Vũ là một cậu trai rất đáng yêu, lịch sự, hay giúp đỡ mọi người, rất hay tò mò.
Nhưng mà “Tiểu Vũ” này hoàn toàn trái ngược.
Họ nhìn hai người kia từ từ đi xa, không biết phải nói gì.
Có người chạy đi tìm Ương Ương:
“Không ổn rồi, Tiểu Vũ mang theo Zard rời đi rồi!”
Ương Ương phớt tỉnh:
“Chúng ta không ngăn cản được, cứ để họ đi đi.”
…
Ngày hôm sau, Đại Vũ dừng lại cạnh một dòng suối nhỏ, hắn nhìn sắc trời rồi nói:
“Chúng ta còn cách thành phố gần nhất 200 km nữa, khi nào đến nơi chúng ta thuê một chiếc khí cầu máy trở lại thành phố số 9, ta đi ra ngoài quá lâu rồi. Ta có linh cảm lần này tỉnh dậy Tiểu Vũ sẽ ra ngoài, có lẽ hắn sẽ khóc, ngươi phải khuyên nhủ hắn, giảng giải cho hắn hiểu, đừng để hắn tức giận.”
“Ừ.”
Zard gật đầu thật mạnh.
Đại Vũ ngủ.
Ba ngày sau, Đại Vũ mơ màng tỉnh lại, hắn ngạc nhiên nhìn trần nhà bằng đất cát…
Lẽ ra giờ này hắn phải đang ở trên khí cầu máy, sắp về đến thành phố số 9 rồi mới phải.
Nhưng tại sao hắn vẫn còn ở nơi quái quỷ này?
Mở mắt ra nhìn thấy cảnh tượng y hệt bốn ngày trước!
Mình bị làm sao vậy...Rơi vào vòng lặp thời gian ư?
Đại Vũ nổi giận:
“Zard!!! Sao ngươi lại mang ta về đây!”
…
“Zard.”
Đại Vũ hỏi, giọng điệu hết sức dịu dàng và từ tốn:
“Có phải ta đã rơi vòng lặp thời gian nào đó không?”
Sau đó ngữ khí của Đại Vũ trở nên đau đớn tột độ:
“Hoặc là đời trước ta tạo nghiệp thế nào nên đời này mới phải ở cạnh ngươi? Hả?!”
Hiện tại Đại Vũ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, với trạng thái tiêu hao ý chí tinh thần như bây giờ, khoảng 2, 3 ngày nữa hắn sẽ ngủ say và Tiểu Vũ sẽ xuất hiện.
Sau đó dù hắn chạy xa đến đâu cuối cùng cũng sẽ bị Tiểu Vũ và Zard mang về đây.
Mà hắn không thể tùy tiện rời xa Zard được, bởi vì sau khi hắn ngủ say Tiểu Vũ sẽ đi ra, đối phương không khống chế được năng lực của hắn. Còn hắn mỗi khi ra ngoài đều sẽ cải trang để tránh bị nhận ra thân phận, đồng thời cũng không mang theo tranh vẽ.
Trong tình huống này, Đại Vũ cần Zard bảo vệ Tiểu Vũ khi hắn ngủ say.
Có vậy Đại Vũ, Trung Vũ, Tiểu Vũ mới không chết!
“Cho ta một lời giải thích.”
Giọng của Đại Vũ lạnh tanh.
Zard dè dặt giải thích:
“Thật ra khi ngươi vừa ngủ thì ta gặp phải gia tộc trong hoang dã lần nọ ấy, họ đang lại gần khu dân cư. Thực lực của họ đều rất mạnh, hình như đã hợp nhất bốn gia tộc lớn lại với nhau, số người đã lên đến mấy nghìn người, ta phải quay trở lại khu dân cư báo tin.”
“Kết quả thì sao? Đánh nhau không?”
Đại Vũ hỏi.
“Họ chỉ thăm dò vài lần, đả thương Nam Cung Nguyên Ngữ và những người khác rồi bỏ chạy. May mà ta quay lại, bằng không khu dân cư này sẽ gặp nguy hiểm.”
Zard nói với vẻ nghiêm túc:
“Tiểu Vũ rất thích nơi này, dù chúng ta rời đi thì cũng không thể trơ mắt nhìn những người dân ở đây chết đi được. Lỡ như về sau Tiểu Vũ biết được nhất định sẽ rất buồn, có khi sẽ khóc bảy ngày bảy đêm luôn ấy.”