Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1991: Bà Lão Ơi




Khả năng thứ hai là xác suất ổ đạn của súng ngắn ổ xoay có vấn đề, không phải tất cả các viên đạn đều chia đêu xác suất 1/6, mà nó giống như trò chơi vòng quay may mắn ở thế giới ngoài, rõ ràng chỉ có một ô “chúc bạn may mắn lần sau”, nhưng kết quả ngươi quay một trăm lần thì có đến 99 lần quay vào ô “chúc bạn may mắn lần sau”…

Mà lần cuối cùng lại chỉ quay trúng giải an ủi.

Trong súng ngắn ổ xoay này, chắc chắn xác suất bắn trúng viên đạn thăng cấp là cực thấp, bằng không đối phương đã san bằng khu dân cư từ lâu rồi.

Đại Vũ không phải loại người yếu đuối và hay do dự, nếu có ý định dừng chân ở đây một thời gian thì nhất định phải giải quyết chuyện này!

“Đi, đi tìm mấy người Ương Ương và Nam Cung Nguyên Ngữ, chúng ta phải chủ động ra tay.”

Đại Vũ nói xong liền đi ra ngoài.

Hai mắt Zard sáng lên, khoan hẵng nói đến những việc khác, chỉ cần Đại Vũ chịu ở lại đây là được, bằng không hắn còn phải đi bộ mấy ngày liền rồi lại cuốc bộ về với Tiểu Vũ.

Quá mệt, Tiểu Vũ đi nhiều đến mức khóc luôn.

Hai người họ vừa mới ra ngoài thì Đại Vũ bỗng khựng lại, hắn trông thấy đằng trước có một bà lão dẫn theo một cô gái, họ đeo trang sức bằng vàng, bằng bạc, từng chiếc vòng treo đầy trên cổ tay và trên cổ, khi di chuyển phát ra âm thanh leng keng rất vui tai.

Họ mặc áo tay lỡ màu chàm, váy dài quá đầu gối, trên đầu đội chiếc mũ cao đặc trưng của dân tộc thiểu sổ.

Mà đi theo bên cạnh hai người phụ nữ này là hai ông già toàn thân màu vàng.

Kim thi!

Đại Vũ cảm thấy sởn tóc gáy, sao lại gặp ngay người của Liên tộc thế này? Không phải bình thường đối phương sẽ không ra khỏi châu Tú Chu à?

Hơn nữa Liên tộc luyện thi chia ra làm đồng thi, ngân thi, kim thi, điều khiển được kim thi là cấp bậc cao nhất, tương đương với siêu phàm giả cấp A ở thế giới bên ngoài!

Một già một trẻ đi dạo trong khu dân cư như ở nơi không người, có người du hành thời gian lấy thuốc men mình mang đến ra thử trao đổi một ít đặc sản của châu Tú Chu với họ.

Ví dụ như thảo dược, động vật nhỏ, cổ trùng...

Thậm chí họ còn dạy một cô bé thuộc bộ phận người du hành thời gian cách sử dụng cổ trùng một cách tỉ mỉ, cái nào có thể chữa bệnh, cái nào để hạ độc giết người, cái nào giúp mình khỏe mạnh hơn...

Khi Đại Vũ nhìn chằm chằm vào hai người họ, hai ông già kim thi đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn.

Kim thi đã có linh trí!

Bà lão và thiếu nữ quay sang nhìn, mắt thiếu nữ bỗng sáng rực lên:

“Bà ơi, giúp ta cướp hắn về đi!”

Đại Vũ:

“?”

Quả nhiên Liên tộc quá nguy hiểm, vừa gặp đã muốn bắt người, vừa gặp đã muốn đánh nhau!

Đại Vũ âm thầm cảnh giác!

Bà lão nói với giọng điệu kiên nhẫn:

“Liên Hoa à, ở đây không cướp người, không giống chỗ chúng ta, chúng ta phải nhập gia tùy tục.”

Zard hớn ha hớn hở cười nói:

“Không sao, không cần khách sáo với bọn ta, ta có thể làm của hồi môn về cùng.”

Đại Vũ trừng hắn, cái quái gì thế hả.

Bà lão kia dẫn thiếu nữ tên là Liên Hoa tiếp tục đi dạo phố, thiếu nữ còn thường thường quay đầu lại quan sát Đại Vũ, tựa hồ vẫn còn lưu luyến.

Bà lão nói nhỏ:

“Liên Hoa à, đừng nhìn chằm chằm hắn mãi thế, nếu ngươi thật sự muốn có được hắn thì tối chúng ta lén qua đó đút hắn ăn xích tâm cổ là được…”

“Nhưng xích tâm cổ của ta vẫn chưa đủ lớn.”

Liên Hoa ủ rũ.

“Không sao, thế thì chúng ta chờ một thời gian, khi nào xích tâm cổ của ngươi trưởng thành thì tập kích hắn, đợi khi hắn trúng xích tâm cổ thì hắn là người của ngươi rồi.”

Bà lão bày ra vẻ mặt tươi cười buông lời hung ác.

May mà Đại Vũ không nghe được, bằng không hắn sẽ cuốn gói chạy trốn ngay trong đêm,

Trong phòng họp của khu dân cư, Đại Vũ nhìn Ương Ương, Tôn Sở Từ, Nam Cung Nguyên Ngữ, Khánh Lăng, Lý Thuyết ngồi ở đối diện, hắn nói:

“Chúng ta phải chủ động tấn công, thừa dịp vật cấm kỵ của đối phương chưa phát huy tác dụng mà giết chết đôi huynh đệ đó. Bằng không họ có được một bán thần thì tất cả đều bị tai ương.”

Ương Ương nói:

“Ta cũng nghĩ vậy, nhưng vấn đề là bình thường họ chỉ đi thăm dò, một khi Khánh Lăng, Lý Thành và những người khác ra ngoài điều tra là đối phương lại bỏ chạy. Đối phương không giống như những người hoang dã bình thường khác, họ không hề lỗ mãng. Ta đã gọi đồng đội của Át Bích đến rồi, nhưng phải một thời gian nữa họ mới tới nơi.”

Đại Vũ cau mày, phải làm sao đây, đâu thể ngồi chờ chết thế được?

...

Cách khu dân cư 50 km về phía đông, huynh đệ Cao thị đang triệu tập gia tộc Lưu thị, gia tộc Thác Bạt, gia tộc Chu thị và gia tộc Ngụy thị đến bàn bạc chiến lược.

Mấy nghìn người hoang dã tạm thời đóng quân ở nơi này, bên ngoài nơi trú quân có gần trăm chiếc xe việt dã đậu lại, trên xe có người cầm súng ông thô sơ trông coi.