Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1997: Lưu Côn




"Đi, thể hiện lòng trung thành của ngươi đi rồi cho ngươi ăn."

Lưu Côn đã sáu mươi tuổi, đây đã là một độ tuổi hiếm có nơi hoang dã rồi.

Hắn khom người đi đến bên cạnh đoàn xe, cho người túm tóc một người đàn ông trên xe Pickup, lôi người này ra khỏi lồng:

"Hắn là nông dân ở cơ sở sản xuất số 1131, bị bọn ta bắt qua đây. Chỉ cần ngươi giết nó, để nó không thể trở lại Liên bang được nữa, các đại nhân tự nhiên sẽ tin tưởng ngươi."

Khánh Trần tò mò hỏi:

"Các ngươi cướp phá căn cứ sản xuất số 1131? Ngươi không sợ quân liên bang sao?"

Lưu Côn mỉm cười nói:

"Quân đội Liên bang còn đang bận chiến đấu, làm gì có thời gian kiểm soát bọn ta?"

"Vậy những người khác của cơ sở sản xuất 1131 đâu?"

Khánh Trần hỏi.

"Đương nhiên là giết rồi, không thì giữ lại làm gì?"

Lưu Côn cười lạnh:

"Ngươi giết chết người này, vợ của hắn sẽ giao cho ngươi chơi một đêm thỏa thích, chà, chính là người phụ nữ ngồi trong xe bên cạnh đấy, nhìn trông không được lắm, nhưng dáng khá ngon."

Khánh Trần sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi cởi bỏ Phật châu ngoài Tam Giới trên cổ tay...

Hắn bình tĩnh nói:

"Thật sự là cái chết không nhanh như vậy đâu. Ngươi tên Lưu Côn, đúng không..."

Lưu Côn hai mắt hơi híp lại:

"Ý ngươi là sao? Không muốn chứng tỏ lòng trung thành nữa?"

Những người trong tộc Lưu thị tụ tập xung quanh.

Chỉ là mọi người không thể hiểu được Khánh Trần cởi bỏ chuỗi phật châu để làm gì.

Lưu Côn sắc mặt trở nên dữ tợn, nếp nhăn trên mặt xô lại giống như hoa cúc đã tàn:

"Sao, người tin đạo Phật trước khi đánh trận đều phải tháo chuỗi tràng sao? Không cần mang mấy hạt này cầu phúc hả?"

Khánh Trần lắc đầu:

"Ta không tin vào Phật giáo, chuỗi hạt này cũng không dùng để phù hộ cho ta."

Chuỗi Phật châu ngoài Tam Giới là dùng để ban phước cho những kẻ thù này của hắn đây...

Kẻ thù của Khánh Trần đáng ra phải cầu nguyện với những bức ảnh ngoài Tam Giới mỗi ngày mới đúng đấy.

Hắn bỏ ngoài Tam Giới vào trong túi, chuẩn bị ra tay.

Tuy nhiên đúng lúc này bên ngoài doanh trại lại có một vụ náo động, có người phụ trách canh gác chạy lại nói với Cao Long:

"Ông chủ, lại bắt được một người khác nói là từ căn cứ sản xuất 1129 chạy nạn tới đây!"

Nghe câu này xong, Cao Long liền bật cười lớn:

"Hôm nay tất cả nông dân từ 1129 đều chạy đến chỗ ta tụ tập đúng không, được rồi, đem hắn lại đây! Để ta xem lần này lại là con chim nào chạy đến!"

Bên ngoài doanh trại, con trai của Cao Long là Cao Thành, dẫn theo năm, sáu người đang áp sát một người đàn ông trung niên đi vào.

Người đàn ông trung niên phong độ thư thái, tư chất điềm đạm.

Lần này, ngụy trang của người đàn ông trung niên còn cực đoan hơn cả Huyễn Vũ và Zard, người nọ không hề bôi mặt đen hay thay quần áo, hắn cứ mang một bộ trang phục luyện công màu trắng phấp phới chạy đến đây.

Đây sao có thể là nông dân được, trên đời này làm gì có nông dân nào như thế?

Cao Long chế nhạo nói:

"Yo, tên này dứt khoát không thèm ngụy trang gì sao, ngươi nghĩ ngươi trông giống nông dân lắm sao? Người đâu, nhốt hắn lại cho ta!"

Cao Long cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục.

Nhưng khoảnh khắc Khánh Trần, Huyễn Vũ và Zard nhìn thấy ai đang đến, trong lòng đột nhiên cảm thán một câu "khỉ gió"!

Khánh Trần cả người như tê dại.

Đây còn không phải là sư phụ của hắn, Lý Thúc Đồng sao!

Đây chẳng phải là...bán thần đã trốn nợ con cháu của mình à?

Sao ngài lại chạy đến đây thế này!

Khoan đã!

Khánh Trần nhanh chóng nhận ra một điều: Sư phụ rất thiếu vật cấm kỵ, mấy lão già ở khu cấm kỵ số 002 phái Chu Tước tới phương bắc báo tin, cũng là để hắn đi tìm vật cấm kỵ.

Mà ở đây, vừa hay có hai vật cấm kỵ...

Ban đầu, Lý Thúc Đồng đã từng lỡ miệng, nói rằng mục đích lớn nhất khi hắn đi về phía bắc là để cướp...để tìm vật cấm kỵ.

Khánh Trần thầm nghĩ không ổn, sư phụ hẳn là muốn tìm vật cấm kỵ cho đồ tôn đây mà!

Nhưng vấn đề là, theo ý kiến của Khánh Trần, từ lâu hắn đã coi Cắt Bóng và khẩu súng ổ quay là vật sở hữu của mình, bây giờ Lý Thúc Đồng đã đến, mà mục đích của Lý Thúc Đồng rõ ràng là muốn giành lấy vật cấm kỵ.

Nếu Khánh Trần cướp được thì nó sẽ thuộc về hắn, Lý Thúc Đồng thân là sư phụ đương nhiên không thể nói gì.

Nhưng nếu Lý Thúc Đồng cướp được trước, thì hai vật cấm kỵ này có thể coi là món quà của Lý Thúc Đồng dành cho các đồ tôn của mình, tổng số vật cấm kỵ của Khánh Trần sẽ ít đi hai món!

Đây chính xác là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau đấy được không!

Hắn gầm lên:

"Ra tay!"

Trong khi nói, Con Rối Giật Dây trong tay hắn đã quấn quanh cổ tay Lưu Côn, dùng lão già này để đẩy mọi người ra xa, sau đó lao về phía Cao Long và Cao Hổ.

Đại Vũ khó hiểu:

"Nếu sư phụ của hắn đã đến đây rồi, tại sao vừa rồi hắn lại thận trọng như vậy? Đó là bán thần Lý Thúc Đồng mà, một mình hắn cũng có thể san bằng nơi này, và hắn có thể giết tất cả những người này chỉ bằng một đòn...Vậy nên Khánh Trần là đang đùa cợt với chúng ta sao?"