Hôm nay lên 10 chương, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
---
Tiểu Thổ cảm khái:
"Logic thực sự không chê vào đâu được...CMN nếu ta có thể trực tiếp hỏi chúng còn hỏi các ngươi làm gì! Lỡ như hai người họ là dị năng nguyên tố Hỏa chẳng phải ngươi sẽ bị nổ tung chết ngay tại chỗ sao?"
Đại Vũ thấp giọng nói:
"Khi hai người này thăm dò khu dân cư vẫn chưa bao giờ để lộ mình có năng lực gì, nhưng ta nghĩ rằng họ chắc chắn đã sử dụng nó khi thôn tính các gia tộc hoang dã khác. Ngươi đã quen thuộc với những người dân hoang dã ở đây, có lẽ sẽ dễ dàng thám thính hơn."
Trong lòng Tiểu Thổ âm thầm tính toán.
Hắn cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Cao Long và Cao Hổ.
Một người muốn cướp phụ nữ trong khu dân cư hoang dã, một người lại muốn đi Hỏa Đường lấy Tần Dĩ Dĩ làm thiếp, chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy.
Đại Vũ và Zard muốn đánh cắp vật cấm kỵ và bỏ đi, ít nhất là phải lấy được khẩu súng lục ổ quay kia, để tránh trở thành kẻ thù của các bán thần.
Nhưng Khánh Trần lại không muốn như thế, hắn muốn giết những người này trước khi rời đi.
Không phải ác ý muốn giết người quá lớn mà là những người này đáng bị giết.
Hơn nữa, hôm nay hắn đã tận mắt nhìn thấy Cao Hổ nổ súng, và hiệu quả là pháo hoa.
Vì vậy, trận chiến buộc phải kết thúc trước 0h00 đêm nay, không thể để Cao Hổ có cơ hội nổ súng nữa.
Khánh Tiểu Thổ quay lưng về phía chiếc lồng gỗ, trầm giọng nói:
"Lát nữa ta sẽ đi dò xét xem hai huynh đệ chúng có năng lực gì. Một khi đã ra tay, các ngươi phải lao ra khỏi lồng, cho dù là Cao Long có vật cấm kỵ ACE- 026, chúng ta cũng là ba cấp A đấu với ba cấp A, chúng ta nhất định sẽ thắng, trước 0 giờ phải giết sạch chỗ này."
Nếu những người này không chết, tương lai cũng sẽ là một mầm họa đối với khu dân cư.
Đại Vũ nói:
"Chỉ cần ngươi động thủ, bọn ta sẽ phối hợp."
Đối thủ trước kia nay đã trở thành chiến hữu trong chiến hào, nhân duyên quả thật vô thường.
Vào buổi trưa, mỗi gia tộc đều tách ra tự nấu ăn riêng, Tiểu Thổ thậm chí còn không có cơ hội đến gần với Cao Long và Cao Hổ.
Tiểu Thổ đến gần định đi ăn, kết quả thủ lĩnh Lưu thị Lưu Côn lại giơ chân đá hắn ta ra:
"Có hiểu nguyên tắc không, trông tên nhóc nhà ngươi cũng khá thật thà, sao tới lúc ăn cơm lại chạy nhanh hơn hẳn vậy? Cút qua một bên."
Người trong tộc Lưu thị cười to:
"Đói lắm thì đi ăn bùn đi, không thì đợi bọn ta ăn xong rồi húp chút canh. Người mới đến còn muốn ăn sao? Ở chỗ bọn ta, người mới đến phải nhịn đói ba ngày cho nhớ rồi tính tiếp."
Tiểu Thổ ngồi xổm một bên than thở, hắn thận trọng tiếp cận một người trong tộc Lưu thị đang ngồi bên cạnh:
"Này, hai ông chủ của Cao thị có năng lực gì vậy, sao các ngươi đều nghe lời hắn?"
Người Lưu tộc thì thào nói:
"Bởi vì họ quá cường đại, không ai đánh lại chúng, nếu không nghe lời sẽ bị giết chết...tên nhóc ngươi mới tới thì đừng hỏi nhiều như vậy, liên quan quái gì đến ngươi đâu."
Tiểu Thổ nghĩ thầm những người hoang dã này ai nấy miệng mồm bẩn thật.
Nhưng hơi lạ là huynh đệ Cao thị đã thôn tính bốn gia tộc lớn, nhưng thậm chí còn chưa từng sử dụng năng lực của chính mình sao?
Điều này không bình thường chút nào!
Tình huống này chỉ có hai khả năng xảy ra, một là năng lực của hai người quá kinh hoàng, và chúng muốn giữ lại làm con át chủ bài cho mình để tránh bị Quân đội Liên bang nhắm đến sau khi tìm hiểu rõ tình hình.
Một khả năng khác là: năng lực của cả hai không phải hệ chiến đấu, và để duy trì sự bí ẩn và uy nghiêm của mình, chúng không thể dễ dàng sử dụng nó.
Ương Ương từng nói, năng lực của dị năng giả chưa chắc có thể sử dụng để chiến đấu, có một số người chỉ đơn giản là dã quái hoặc cua sông đưa kinh nghiệm mà thôi.
Khánh Trần suy đoán rằng khả năng sau có thể lớn hơn, Cao Long khá thông minh, nhưng cũng không đến mức phải thận trọng như vậy, rất có khả năng là năng lực không tiện mang ra sử dụng.
Khánh Trần thầm tính toán trong lòng, hai huynh đệ Cao thị này có lẽ là những tuyển thủ miệng cọp gan thỏ, suốt ngày ở đây phô trương thanh thế.
Chẳng trách những người này phải đợi cơ hội để Cao Hổ trở thành bán thần, Cao Long biết rất rõ nếu em trai hắn không đạt đến cảnh giới bán thần thì thật sự không thể đánh bại khu dân cư hoang dã được.
Hợp lý.
Khánh Trần trong lòng đã có ý định giết người.
Nhưng trong lòng vẫn còn do dự, bởi vì hắn không nhìn thấy tòa án cấm kỵ.
Chẳng lẽ hôm nay không giết được Cao Long và Cao Hổ sao?
Hắn cẩn thận đánh giá những ngọn núi và cánh đồng xung quanh, quả thực thậm chí còn không nhìn thấy bóng của những con quạ.
Lúc này, Lưu Côn đã ăn xong, hắn đi tới, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Thổ, Tiểu Thổ đang ngồi xổm trên đất ngẩng đầu lên:
"Ông chủ, sao vậy?"
Lưu Côn hỏi:
"Có muốn ăn không?"
"Muốn chứ."
Mắt Tiểu Thổ sáng lên.