Nữ tử trung niên bước nhanh đến cửa ra vào siêu thị Phúc Lai, nàng nhìn về phía lão đầu:
"Trương đại gia, tại sao Khánh Trần lại tới tìm ngươi đánh cờ."
Trong lời nói chứng tỏ hai bên có quen biết.
Ngữ khí Trương đại gia không quá khách khí:
"Nhi tử của ngươi, ngươi hỏi ta làm gì? Hắn không có tiền sinh hoạt, chỉ có thể dựa vào đánh cờ để kiếm chút tiền ăn cơm."
Nữ tử trung niên tên Trương Uyển Phương sửng sốt một chút:
"Nhưng mỗi tháng ta đều đưa tiền cho cha của hắn mà."
Lời này khiến Trương đại gia có chút sửng sốt:
"Ta cũng không biết nữa."
Trương đại gia suy nghĩ, Trương Uyển Phương cũng không phải người nghèo gì. Xem ra cũng cho Khánh Trần không ít tiền sinh hoạt, nhưng vì sao thiếu niên vẫn thiếu tiền chứ?
Khánh Trần cũng không giống bại gia chi tử a. Mỗi ngày đều tính toán tiền sinh hoạt tỉ mỉ, ngay cả đồ uống cũng không uống uống ngụm.
"Nhưng không phải lúc này hắn phải học buổi tối à?"
Trương Uyển Phương hỏi.
Lúc này Trương đại gia mới nhớ ra:
"Hình như hắn nói hắn đang chờ người."
"Không được, ta phải về nhà nhìn một chút… "
Trương Uyển Phương nói.
Nói xong, nàng lấy bánh ngọt rồi bước nhanh rời đi, nam nhân bên cạnh bỗng nói:
"Uyển Phương, hôm nay sinh nhật Hạo Hạo, chúng ta đã đặt xong chỗ rồi, ăn xong dẫn hắn đi xem phim đi!"
Trương Uyển Phương quay đầu nhìn về phía nam nhân:
"Khánh Trần có thể đã trốn học, ta không thể mặc kệ hắn được."
"Hắn đã mười bảy tuổi rồi, có thể tự lo thân. Còn nữa, hắn còn có cha hắn mà… "
Nam nhân nói xong câu thì nói chậm lại:
"Kỳ thật chờ cuối tuần tới nhìn hắn cũng được, hôm nay chúng ta chăm Hạo Hạo trước đi?"
Trương Uyển Phương nghe vậy thì nhíu mày, nhưng chỉ sau mấy giây đã thở dài:
"Được, hôm nay cứ làm sinh nhật cho Hạo Hạo trước."
Trong đường nhỏ của Thị Phủ Tây gia, Khánh Trần yên lặng đi lại bên dưới cây nhãn thơm.
Kiến trúc ở đây khác với nhà lầu cao tầng của đô thị, trong sân nhỏ đều là nhà lầu bốn tầng thấp nhỏ từ trước năm 1970, không có thang máy, không có gas, thỉnh thoảng cống thoát nước sẽ bị nghẹt.
Trong nhà là không thể sử dụng đồ điện công suất lớn, vì sẽ sập nguồn.
Khánh Trần đi vào cổng tối, không để ý tới những mẫu quảng cáo được dán trên tường nay tróc thành từng mảng, hắn móc chìa khoá ra mở cửa chính lầu một.
Phòng ở chừng 76 mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, ánh sáng ở lầu một không quá tốt.
Hắn lấy điện thoại ra, gọi một cuộc:
"Alo, cha. . ."
Đầu dây bên kia cắt ngang:
"Muốn phí sinh hoạt thì tìm mẹ ngươi đi. Ta không có tiền, hiện tại nàng rất có tiền."
Trong lúc nói chuyện, đầu dây bên kia còn truyền đến thanh âm chà mạt chược.
"Ta không cần tiền… "
Khánh Trần thấp giọng nói ra:
"Đã lâu ta không còn tìm các ngươi xin tiền nữa."
"Cái gì?"
Nam nhân không nhịn được nói:
"Trường học họp phụ huynh? Tìm ngươi mẹ đi, loại chuyện này. . ."
Không đợi đối phương nói xong, lần này Khánh Trần đã chủ động cúp điện thoại.
Hắn nhẹ nhàng đóng chặt cửa chính, sau đó xóc ống tay áo khoác lên.
Hắn kinh ngạc nhìn trên cánh tay mình, trên đó có chữ số màu trắng cùng ký hiệu: Đếm ngược 5:58:13.
Chữ số màu trắng như khảm lên da thịt hắn, tỏa ra ánh sáng như đèn led. Dù hắn xoa nắn thế nào cũng không thể khiến nó biến mất.
Nhìn kỹ, Khánh Trần còn thấy được đường vân mịn lại đặc biệt trên đó. Cứ linh kiện điện tử được cấy dưới da, trông rất kiện đại, đầy mỹ cảm khoa học kỹ thuật của tương lai.
Số giây đang dần thay đổi.
Đếm ngược 5:58:12.
Đếm ngược 5:58:11.
Phía trên là 5 giờ 58 phút 11 giây, hết thảy tựa hồ đang nhắc nhở Khánh Trần, sau 5 giờ 5 sau 8 phút sẽ có chuyện gì đó khó lòng tưởng tượng xảy ra.
Rõ ràng không có âm thanh, Khánh Trần lại nghe được tiếng kim giây nảy lên trong đầu.
Khánh Trần nhìn thoáng qua điện thoại đã cúp máy rồi liếc mắt nhìn gian phòng không có một ai.
Hắn không biết sau 5 giờ 58 phút này sẽ có chuyện gì. Hắn chỉ biết, người hắn có thể dựa vào chỉ là chính hắn.
Thời gian là một đơn vị đo lường rất nặng nề, tuổi thọ và bề rộng của nền văn minh đều được đánh dấu bằng thời gian.
Khái niệm thời gian tồn tại trong cuộc sống của mỗi người.
Cho nên khi trong đời ngươi xuất hiện bất kỳ một loại thời gian đếm ngược nào, mặc kệ nó đếm ngược cái gì đều khiến ngươi sinh ra một chút cảm giác cấp bách.
Còn 5 giờ, không ai biết đến cùng đây là đếm ngược của cái gì.
Có thể là nguy hiểm?
Cũng có thể là là một cuộc sống khác?
Khánh Trần không cách nào xác định, hắn chỉ có thể chuẩn bị trước cho trường hợp xấu nhất.
Cho nên hắn nhất định phải chuẩn bị một ít chuyện trước khi đếm ngược kết thúc.
Nếu quả thật gặp nguy hiểm, hắn cần phải làm hết khả năng để giảm thiểu nguy hiểm tới mức thấp nhất.
Khánh Trần đổi một cái áo khoác sạch sẽ màu xám, dùng nón của áo che đầu, thừa dịp bóng đêm hắn đi tới chỗ chợ nông dân, tháng mười trong Lạc thành, trời tối rất sớm.
Trong nhà dân truyền ra thanh âm xào rau, sau khi rau quả và dầu trộn với nhau vang lên tiếng xèo xèo mãnh liệt cùng mùi thơm mê người.
Hương vị trứng gà, thịt heo, thịt dê không ngừng lặp lại trong đầu Khánh Trần. Một ngày nào đó khi hắn cần sẽ có thể rút những thông tin đã được lưu trữ trong đầu này ra.
Hắn đến cửa hàng kim khí mua một cái kìm và xẻng, tới tiệm tạp hóa mua một túi gạo và bột mì, muối ăn.
Hắn còn tới tiệm thuốc mua vài hộp kháng sinh, đi siêu thị mua pin cùng đèn pin, lương khô.
Hắn không biết bản thân sắp phải đối mặt những gì nên chỉ có thể cố gắng chuẩn bị đầy đủ một chút.
Những vật này khiến Khánh Trần gần như tiêu hết tiền để dành.
Khánh Trần mua xong đồ thì về nhà, đi vào phòng bếp, hắn dao đặt ở nơi tiện tay nhất trong phòng ngủ.
Dao phay đặt ở phía dưới gối, dao róc xương đặt trên tủ đầu giường.
Đếm ngược 2 giờ 43 phút 11 giây.
Hắn xác nhận một lần nữa cửa sổ đều đóng chặt thì ngồi trên giường bắt đầu trầm tư: Hắn có nên tìm giúp đỡ?
Nhưng tìm ai a?
Mẹ đã có gia đình mới, cha hắn là dân cờ bạc.
Kỳ thật cách đây mấy tiếng, khi Khánh Trần phát hiện cánh tay mình xuất hiện đồng hồ đếm ngược. Thiếu niên mới 17 tuổi như hắn vô thức muốn tìm cha mẹ nhờ cậy.
Nhưng hắn đã phủ định ý nghĩ này.
Khánh Trần lấy điện thoại di động ra chụp lại đồng hồ đếm ngược. Kết quả hắn phát hiện chỉ có thể nhìn được bằng mắt thường chứ không chụp lại được.
Trong căn phòng mờ tối không mở đèn, cửa sổ cũng không cách âm. Vì là lầu một nên hắn có thể nghe được tiếng người đi lại phía dưới.
Tiếng bước chân phía ngoài, tiếng hít thở trong phòng, ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại di động, hết thảy đều là trở nên vừa yên tĩnh vừa quỷ dị.
Loại cảm giác quỷ dị này thật sự rất bất thường. Tìm người bình thường hỗ trợ chỉ sợ chỉ vô dụng, mà trong trường học hắn cũng không có bạn bè gì đặc biệt tốt.
Cho dù có cũng không nên kém người bình thường vào loại chuyện bất thường này, đúng không?
Cho nên, muốn tìm giúp đỡ mà nói chỉ có thể tự nghĩ biện pháp khác.
Chờ chút, Khánh Trần như nghĩ tới điều gì, hắn đứng dậy đi ra phòng khách lục lọi.
Sau hai phút đồng hồ, hắn yên lặng nhìn mặt dây chuyền Quan Âm Bồ Tát trong tay.
Sau đó chăm chú đặt ở trước mặt, bái chín lần.
Công tác chuẩn bị cuối cùng cũng đã làm xong.