Khi nguy cơ cùng biến cố sắp tới lại đi bái Bồ Tát, đây là hành vi chỉ dùng khi đã tuyệt vọng.
Nhưng Khánh Trần cảm thấy, với hiện tượng siêu nhiên trên cánh tay này, hắn nên giao cho siêu nhiên tự quản.
Đối với Khánh Trần mà nói, bái mấy cái cũng chẳng mất mát gì.
Hắn muốn chuẩn bị cho thật tốt, không muốn để bản thân có gì tiếc nuối.
Bây giờ đã là 9 giờ tối .
Khánh Trần ngồi trên giường cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng yếu ớt này, trong Wechat cũng chỉ có bạn nam ngồi cùng bàn phát Canh Thần rải rác, không còn ai nhắn tin cho hắn nữa.
Ảnh chân dung yên lặng trên wechat của Trương Uyển Phương khiến Khánh Trần có chút thất lạc.
Đương nhiên cũng chỉ có một chút mà thôi.
Hắn cũng không biết bản thân đang mong đợi cái gì.
Kỳ thật hắn không oán trách mẫu thân.
Phụ thân đánh bạc khiến trong nhà chẳng còn gì, hắn còn bạo lực gia đình, vượt quá giới hạn, Khánh Trần không hề thấy mẫu thân chủ động ly hôn có lỗi gì.
Ngược lại, hắn từng tận mắt thấy phụ thân động thủ đánh mẫu thân, thậm chí hắn còn vui vẻ vì sự lựa chọn của mẫu thân.
Bởi vì đây là lựa chọn chính xác.
Trước khi cha phụ mẫu ly hôn, có người từng khuyên mẫu thân không nên ly hôn: Ngươi là nữ nhân, dẫn theo con trai mười mấy tuổi vướng víu, về sau làm sao tái hôn? Ai sẽ lấy ngươi nữa?
Nghe được điều này, khi phụ mẫu ly hôn, Khánh Trần đã chọn theo phụ thân.
Hắn nhớ kỹ thần sắc ngạc nhiên lúc ấy của phụ mẫu, nhưng Khánh Trần biết đây là sự lựa chọn chính xác.
Bây giờ mẫu thân đã có cuộc sống mới, có gia đình mới hạnh phúc, có lẽ Khánh Trần cũng cô đơn đó, thế nhưng hắn vẫn cố gắng không đi làm phiền mẫu thân.
Đếm ngược 2:31:12.
Khánh Trần bỗng nghĩ đến một vấn đề, nếu đây là hai tiếng rưỡi cuối cùng trong cuộc đời hắn, hắn phải làm gì?
Vấn đề này kỳ thật vừa nghiêm túc lại vừa lãng mạn.
Vì nó khiến ngươi tự hỏi bản thân, trên đời này ngươi muốn làm nhất nhưng chưa kịp làm, hoặc không dám làm.
Người chưa bày tỏ tình thương, ngươi muốn gặp lại không dám gặp, nơi muốn nhưng chưa được đi, lời muốn nói lại không nói được đều là câu trả lời.
Vấn đề này, chỉ có bản tâm mới có đáp án.
Khánh Trần đứng dậy mặc áo khoác, hắn thấy thời gian không còn nhiều nhưng vẫn lựa chọn lần nữa đi ra ngoài.
Hắn đẩy xe đạp mục nát ra khỏi cửa chính, đi tới nơi hắn muốn đi.
Đêm thu có chút lạnh, người đi trên đường mà người đã dần thưa thớt.
Ngồi trên xe đạp, sắc mặt Khánh Trần bình tĩnh, tay áo khoác bị trên gió thổi bay về sau.
Đời này hắn xác thực có rất nhiều tiếc nuối, cũng có rất nhiều chuyện không dám làm.
Nhưng đêm nay hắn không cần nhát gan hay e ngại, chỉ cần có đủ dũng khí.
Có lúc Khánh Trần nghĩ, nếu hắn thật sự phải chết đêm nay thì nên làm xong chuyện quan trọng nhất mới đúng, hắn không còn nhiều thời gian nữa.
Hắn đi đến trước khách sạn Mẫu Đơn, lại tới khách sạn Lạc thành, đi đến chúc viện Lạc Ấn gia nhưng đều không gặp được người hắn muốn tìm.
Khánh Trần cưỡi xe đạp đi qua hẻm nhỏ, chạy qua cầu dài, tới dưới một khu dân cư.
Hắn thấy chiếc xe máy second-hand cũ nát dưới lầu cùng tiếng chà mạt chược trên lầu ai…
Sau đó cầm điện thoại di động lên gọi 110:
"Chào đồng chí cảnh sát, ta muốn báo cáo khu JX cư xá Long Đằng, lầu 17 nhà số 2 phòng 201 có người tụ tập đánh bạc."
Nhân viên công tác ở đầu dây bên kia sửng sốt hai giây, sau đó mới phản ứng:
"Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ an bài người tới."
Cho đến lúc này, Khánh Trần mới yên lòng, quay người lái xe đạp về nhà.
Đã làm xong.
Khi về đến nhà, Khánh Trần nhìn thoáng qua đếm ngược trên cánh tay, đếm ngược 1:02:21 giây.
Hắn lần nữa bắt đầu kiểm tra công tác chuẩn bị.
Chờ chút, hắn có nên ở nhà chờ đợi thời khắc này tới.
Trước kia Khánh Trần từng xem một bộ phim kinh dị, nhân vật chính thường gặp mấy chuyện bẩn thỉu, 12 giờ đêm sẽ có quỷ tới tìm hắn.
Sau đó nhân vật chính tránh đông tránh tây, thậm chí còn trốn đến rừng sâu núi thẳm nhưng vẫn chẳng thể thoát được.
Khi đó Khánh Trần từng suy nghĩ, nhân vật chính này sao không đi tìm nơi có nhiều người chứ?
Mặc dù quỷ rất lợi hại nhưng lúc bình thường tới nơi có nhiều người sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Ví dụ như nhân vật chính có thể tới hợp đêm, 12 giờ khuya hộp đêm đầy người, trong tiếng nhạc oanh minh chắc quỷ phải sợ hơn người chứ…
Cho nên nghĩ tới đây, Khánh Trần bắt đầu suy tư, hắn có nên làm vậy?
Hoặc là, hắn có thể trực tiếp đi chùa Bạch Mã ở Lạc thành a. . . Dù sao nơi đó cũng có Bồ Tát.
Không chỉ có Quan Âm Bồ Tát mà còn có Văn Thù Bồ Tát, Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Cũng rất có cảm giác an toàn.
Nhưng cuối cùng Khánh Trần vẫn lựa chọn ở nhà, hắn cảm thấy so sánh với yêu ma quỷ quái mà nói, lúc đếm ngược kết thúc, khả năng Zombie xuất hiện càng cao hơn.
Nếu thứ này thật sự xuất hiện, hắn có tới nơi nhiều người thì vẫn vậy. Mặt khác, Bồ Tát cũng không thể xử lý chuyện này.
Khánh Trần đã chuẩn bị vật tư trong nhà, nếu thật có Zombie đột kích, hắn còn có thể tránh trong nhà một thời gian.
Đếm ngược 00:31:49.
Trong nửa tiếng cuối cùng, Khánh Trần mở đèn bàn lên, an tĩnh viết một phong di thư để lại trên bàn.
Nếu hắn chết vào hôm nay, có lẽ tương lai một ngày nào đó người nhà và bạn bè vẫn có thể đọc được lời hắn muốn nói.
Nếu hắn không chết, có lẽ cuộc sống của hắn sẽ có sự thay đổi kinh thiên động địa.
Đếm ngược 00:00:12.
Viết xong di thư, Khánh Trần ngồi ngay ngắn lại, tay phải hắn nắm thật chặt dao róc xương, bên trong con mắt thanh tịnh, con ngươi lập tức thu hẹp.
Càng là một khắc cuối cùng, tâm tình của hắn càng bình tĩnh.
Tựa như trước một giây biển động sắp nuốt chửng đảo hoang, phía dưới mặt biển không có sóng ngầm cuồn cuộn, chỉ còn lại có suy nghĩ thâm trầm cùng dũng khí hừng hực!
10 ……
9 ……
8……
7 ……
6 ……
5 ……
4……
3 ……
2 ……
1
Không có quỷ quái, không có Zombie, không có tai nạn.
Khánh Trần lẳng lặng nhìn không gian im ắng xung quan. Đồng hồ hiện thoại vĩnh viễn dừng lại ở 12 giờ 0 phút 0 giây.
Đồng hồ kim giây được treo trên vách tường đột nhiên không nhảy lên, ánh sáng ngoài cửa sổ cũng không còn chập chờn.
Hắn đứng dậy, thời gian bị đóng băng như bị động tác hắn đứng dậy đánh nát, thế giới trong mắt vỡ vụn như tấm gương.
Khánh Trần cầm dao róc xương trong tay, nhìn khắp bốn phía, bàn đọc sách không có, phòng cũng không có, chỉ còn lại có một vùng tăm tối.
Ngay sau đó, hắn cũng lâm vào bóng tối.
Không biết thời gian đi qua bao lâu nhưng cứ như chỉ mới có một giây, trong chớp nhoáng này Khánh Trần bỗng nhiên đã mất đi khái niệm thời gian.
Trong bóng tối, thế giới bị vỡ vụn lần nữa lành lại, trong chốc lát tạo thành một thế giới rực rỡ.
Khánh Trần nằm trên tấm phản cứng, nơi này hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, từ trước tới giờ hắn chưa từng tới.
Đầu tiên hắn nhìn bàn tay của mình, nơi đó không có gì cả, dao róc xương cũng không còn.
Hắn lại nhìn về phía cánh tay, thình lình phát hiện đường vân màu trắng trên cánh tay đã cải biến.
"Trở về đếm ngược 48:00:00."
48 giờ, cũng chính là 2 ngày, Khánh Trần nghĩ ngợi.
Sau một khắc, đếm ngược nhảy lên một giây: Trở về đếm ngược 47:59:59.