Suốt kỳ nghỉ 30/4, 1/5 này truyện luôn 10 chương/ ngày. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ạ!
---
Khánh Trần đăm chiêu suy nghĩ:
"Hiểu rồi, các ngươi cũng có tín ngưỡng của chính mình. Các ngươi đi đi, ta sẽ ở đây chờ các ngươi trở về."
Quá nhiều người khoe với thế giới những bức ảnh và giấy chứng nhận sau khi chinh phục đỉnh Everest, nhưng những người đó chỉ là những vị khách qua đường, chỉ có những người Sherpa mới thuộc về vùng núi này.
...
Đếm ngược 18:00:00.
Lúc sáu giờ sáng, hàng chục người Sherpa mang bình oxy của họ chôn ở trại đóng quân C3 ở độ cao 7.300 mét, số này sẽ được những người leo núi sau này sử dụng.
Họ quỳ gối trong trận bão tuyết đen và cúi đầu đối mặt với đỉnh Everest, cầu xin các vị thần của họ tha thứ và bảo vệ.
Sau khi đứng dậy, họ đối mặt với trận bão tuyết và bắt đầu đi về hướng cao hơn.
Trên đường đi, tất cả những người Sherpa đều im lặng, họ biết chính xác đây là đâu, đây là con đường họ đã đi không biết bao nhiêu lần trong suốt mười năm qua.
Không biết đã qua bao lâu, Mingma nhìn bầu trời tối đen vô tận phía xa xa, tâm trạng dần rơi xuống đáy vực, bởi vì kinh nghiệm phong phú của mình nói cho hắn biết rằng cơn bão đen này có thể kéo dài hơn mười giờ.
Nếu họ không hoàn thành được công việc trải đường lên đến các bậc thang Hillary trong vòng 12 giờ, có lẽ 81 người Sherpa sẽ phải nằm lại nơi Thánh Sơn này mãi mãi.
Mingma đứng ở phía trước một cách khó khăn, đóng những chiếc đinh trên mặt đất, và buộc chặt dây an toàn.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một cơn cuồng phong thổi qua, Mingma, người đi đầu trong đoàn đã không thể kiểm soát được cơ thể của mình và bị thổi bay xuống con dốc tuyết.
Con dốc tuyết này nghiêng một góc 60 độ, các con xe địa hình thông thường chưa chắc có thể lên được con dốc này.
Mingma lăn lộn mấy vòng, rồi lại cuốn thêm hai người cùng tộc vào, sau đó cả ba người họ cùng nhau lăn xuống núi.
Sức nặng của ba người quá lớn, những chiếc đinh đóng xuống đất trước đó cũng không chịu đựng nổi, chỉ thấy dây an toàn dần đánh bật nhưng chiếc đinh lên, liên lụy càng nhiều người Sherpa lăn xuống.
Nyima, người đang đứng giữa đội rút con dao ngắn ở thắt lưng ra, hắn biết mình nên làm gì vào lúc này.
Cắt dây an toàn, từ bỏ 12 người phía trước và cứu hơn 60 người đồng hành phía sau!
Trên mặt Nyima đầy những băng sương, hắn có phần không dám hạ tay, nhưng tiếng gầm thét của Mingma lớn đến mức có thể nghe thấy trong gió:
"Cắt nó đi!"
Ngay khi Nyima định cắt nó thì đằng sau lưng vang lên âm thanh đóng đinh xuống mặt đất, một người lao nhanh tới hất tung con dao trên tay Nyima.
Nyima sửng sốt một hồi, vừa quay đầu lại đã thấy cậu chủ nhỏ không biết xuất hiện ở đây từ lúc nào, đối phương khí thế hừng hực đạp hai chân xuống nền đất tuyết, giẫm thành một cái hố còn sâu hơn những chiếc đinh được đóng trên nền tuyết.
Trong phút chốc, Khánh Trần dùng hai tay nắm chắc sợi dây an toàn đang mất khống chế ấy, dùng hết sức bình sinh mà gầm lên.
Chỉ thấy sợi dây an toàn đang giữ người Sherpa không ngừng trụy xuống kia lúc này đã thực sự dừng lại, cậu thiếu niên như thể thần minh giáng thế, trong tay như có nặng lực vạn cân, ngăn cơn sóng dữ!
Trong cơn bão tuyết hỗn loạn còn có một cậu thiến niên điên cuồng hơn gió, cơn cuồng phong thổi mãi không ngừng.
Nếp nhăn hình ngọn lửa trên khuôn mặt cậu thiếu niên như thể là nguồn sáng duy nhất trong cơn bão đen này, dường như thực sự có dung nham đang chảy dưới da, bộc phát sức mạnh nguyên thủy nhất trong cơ thể con người.
Sợi dây không ngừng cọ xát lòng bàn tay của hắn, đà ngã xuống vẫn không chịu dừng lại.
Trong tiếng gầm thét, thiếu niên đột nhiên nắm chặt hai tay, đẩy lực ma sát giữa lòng bàn tay và sợi dây lên đến cực đại!
Sợi dây an toàn kinh khủng đó đột ngột dừng lại vào lúc này!
Hơn mười giây trôi qua, Mingma bàng hoàng treo mình trên sườn dốc tuyết, tâm trạng ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra, càng không biết làm cách nào mà hắn có thể ngăn chặn đà suy sụp.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn cảm giác được có người đang nhanh chóng kéo dây an toàn, không ngờ lại thực sự có thể kéo họ trở lại trên núi!
Mingma không tận mắt chứng kiến quá trình này nên không cảm thấy quá sốc.
Nhưng Nyima và những người còn lại thì vô cùng sửng sốt, nó kinh hãi đến không thể giải thích được...chứng kiến cảnh tượng cậu chủ nhỏ kéo sợi dây an toàn cùng 12 người đang trên đà trụy xuống bằng tay không.
Mọi người thường nói là sức lực mạnh như chín trâu hai hổ, nhưng sức chín trâu hai hổ trên núi tuyết này cũng không mạnh như vậy được, phải không?
Đây có đúng là cậu chủ nhỏ khiến họ lo lắng muốn chết trên núi tuyết không, Nyima chỉ cảm thấy đối phương đến đây không phải để leo núi, mà là dời núi mới đúng...
Sau khi Khánh Trần kéo lại đám người bị ngã, hắn liền hét lên:
"Ta đến mở đường, tất cả các ngươi hãy đi theo ta, cẩn thận, đừng tụt lại phía sau."
Tiếng gió ồn ào đến nỗi chỉ có Mingma và Nyima ở gần đó mới có thể nghe thấy những lời này.