Điều duy nhất khiến Mingma lo lắng là liệu vị kim chủ tên Khánh Trần có thể theo kịp thể lực của mình hay không.
Nhưng không thành vấn đề, thứ mà người Sherpa tự hào nhất chính là sức lực, chẳng qua chỉ là chuyện tương đương mang theo bảy tám bình dưỡng khí mà thôi...
Khánh Trần cười cười từ chối:
"Không cần cõng ta, các ngươi cứ việc đi về phía trước, khi nào ta không chống đỡ được nữa tự khắc ta sẽ nói."
Trên đường tiến đến trại C2, Nyima luôn lo lắng cho thân thể của Khánh Trần, cứ chốc chốc lại quay sang nhìn kim chủ, thậm chí còn không dám trò chuyện với Khánh Trần, chỉ sợ Khánh Trần không hít thở được một hơi thôi cũng sẽ ngất xỉu...
Thế nhưng, Nyima đột nhiên phát hiện cậu chủ trẻ này ngay cả khi đang ở trên độ cao 6.000 mét so với mực nước biển vẫn có thể nở nụ cười tươi tắn tận hưởng khung cảnh thiên nhiên.
Phải biết, ngay cả những người Sherpa cũng phải giảm tốc độ dần dần khi lên đến độ cao này.
Trên đường, có hai bức tường băng gần như thẳng đứng, cần phải leo lên bằng thang nhôm, đây cũng là nơi nguy hiểm nhất.
Nhưng Nyima thấy khi cậu chủ nhỏ trèo lên thậm chí còn không cả đánh rắm, cũng không thấy thở mạnh.
Lúc này, Nyima rất lấy làm lạ.
"Cậu chủ nhỏ, ngươi thực sự chưa từng leo lên ngọn núi nào cao hơn 8.000 mét sao?"
Nyima hỏi.
Khánh Trần cười cười lắc đầu:
"Không có."
Người Sherpa không biết rằng đây có thể là điểm cuối của nhiều nhà leo núi, và cũng là điểm cuối của những người Sherpa như họ.
Nhưng đối với Khánh Trần, đây chỉ là một điểm khởi đầu.
Hắn chỉ tập trung vào việc thưởng thức cảnh đẹp, và trong quá trình thưởng thức, hắn cố gắng sử dụng thuật hô hấp để điều chỉnh trạng thái của mình tốt nhất.
Khánh Trần đã chuẩn bị cho sinh tử quan lần này lâu như vậy, giết nhiều người như thế, gần như 90% thời gian là phải loại bỏ nguy hiểm, hiện tại chỉ còn 10% chặng đường nữa thôi.
Nhưng điều mà ngay cả Khánh Trần cũng không biết là con chuồn chuồn trong suốt trên đầu vẫn luôn theo chân hắn lên đỉnh Everest.
...
Đếm ngược 78:00:00.
Buổi tối, mọi người đã đến được trại C2 và nghỉ ngơi một đêm tại đây.
Vào ban đêm, Khánh Trần đột nhiên biến mất trong một giờ ngắn ngủi, lúc Nyima phát hiện đã rất hoảng sợ, thế nhưng ngay lúc họ định chia nhau đi tìm cậu chủ nhỏ thì cậu chủ nhỏ Khánh Trần đã tự trở về.
...
Đếm ngược 32:00:00.
Người Sherpa đến trại C3 ở độ cao 7.300 mét.
Đây chính là điểm dừng chân cuối cùng của mọi nỗ lực leo đến đỉnh núi cao 8848 mét.
Nếu là dân leo núi bình thường, mọi người sẽ xuống núi trở lại sau khi đến được trại C3, chẳng hạn như Namche Bazaar hoặc Kathmandu.
Độ cao thấp so với mực nước biển ở đó cho phép con người khôi phục dần dần thể lực, chỉ cần không quá một tuần là hoàn toàn có thể khôi phục.
Cho đến một ngày nào đó, các hướng dẫn viên xác nhận rằng có một "thời kỳ cửa sổ" đầy nắng trên đỉnh Everest, và sau đó mọi người lại quay trở lại trại căn cứ Everest, tổng kết các vấn đề xảy ra trong lần leo núi đầu tiên, sau đó khởi động chặng nước rút cuối cùng.
Điều mà mọi người phải chờ đợi không phải là cơ thể của chính mình, mà là thời tiết.
Ở nơi như thế này, ngươi sẽ hiểu được sự nhỏ bé của con người và bắt đầu học cách tôn trọng thế giới.
Đây đã là là vùng cấm sinh mạng rồi.
Trong trại C3, một cơn gió lạnh thổi qua, tất cả lều trại đều thổi ầm ầm, ban đêm nhiệt độ xuống âm 36 độ, nếu qua đêm ở ngoài trời rất có thể sẽ chết vì hạ thân nhiệt.
Khánh Trần ngồi xếp bằng trong lều của mình và hít thở đều đặn.
Mingma và Nyima đột nhiên cùng nhau chui vào trong lều, nghiêm túc nói:
"Cậu chủ nhỏ, sáng mai chúng ta sẽ cùng nhau chạy nước rút đến bậc thang Hillary và hoàn thành nốt công việc trải đường cuối cùng ở đó. Nhưng thời tiết đã thay đổi rồi nên ngươi không thể đi tiếp được đâu, ngay cả chúng ta cũng không dám chắc liệu có thể sống sót trở về hay không."
Nyima cũng bổ sung thêm:
"Cậu chủ nhỏ, nếu ngài muốn xem chúng ta làm việc như nào thì trong suốt cả chặng đường vừa qua ngài cũng đã quan sát được rồi. Ngày mai ngươi cứ yên tâm chờ ở khu vực cắm trại, sau khi chúng ta trở lại sẽ đưa ngươi xuống núi, đợi đến thời kỳ cửa sổ mới lại đưa ngươi lên đỉnh, yên tâm số tiền mà ngươi đưa trước đó đã đủ rồi... "
Khánh Trần đột nhiên hỏi:
"Ta đang rất tò mò một chuyện, nếu ngày mai thời tiết trở nên tồi tệ hơn, và có thể có 'cơn bão đen' đến đỉnh Everest bất cứ lúc nào, đến lúc đó tính mạng các ngươi cũng sẽ rất nguy hiểm, vậy tại sao lại phải tiếp tục trải đường? Lẽ nào không thể chờ đợi sao? Cố chấp như vậy chính là đang trêu đùa với mạng sống của chính mình."
Nyima suy nghĩ một lát rồi trả lời:
"Đây là Thánh Sơn của bọn ta, cũng chính là con đường của bọn ta, nếu gặp nguy hiểm trên đường lên núi thì đó cũng là hình phạt mà thượng đế ban cho chúng ta, cũng là cái giá của lòng tham mà bọn ta phải trả. Con đường của chúng ta chính là nơi này, và những khó khăn chúng ta phải trải qua chỉ là thử thách để chúng ta đi đến cuối cùng. Người dân trong thành phố như các ngươi sẽ không hiểu được đâu."