Phải biết rằng trước đây các họa sĩ của Trần thị rất tiết kiệm, những bức tranh không bao giờ được sử dụng một cách dễ dàng, mỗi một bức tranh đều được coi như phương tiện bảo mệnh cất dưới đáy hộp.
Nhưng có tấm vải liệm rồi, Đại Vũ sẽ bước vào trạng thái hỏa lực vô hạn với CD dài 1 giờ.
Nếu như Trần Dư biết hắn cầm thứ này trong tay, có lẽ sẽ khóc mất!
Thành thật mà nói, nếu như Trần Dư sở hữu vật cấm kỵ này, một mình hắn cũng có thể san bằng toàn bộ Liên bang, thực sự không ngoa chút nào!
Đại Vũ im lặng nhìn Khánh Trần, lòng thầm kêu không ổn, ân tình mà hắn nợ đã quá nhiều, thật không biết mình sẽ phải làm việc bao lâu mới xứng với giá trị của vật cấm kỵ này đối với hắn.
Mặc dù đối với người khác, đây chỉ là một vật cấm kỵ có thể sửa chữa mọi thứ và phục hồi hư tổn, nhưng Đại Vũ biết mình không thể vô liêm sỉ như vậy, chỉ dùng một vật cấm kỵ khác mà trả hết ân huệ của người ta.
Trừ khi một gian vật cấm kỵ đó cũng rất thích hợp với Khánh Trần.
Đại Vũ lại do dự một lần nữa, hắn vươn tay tháo lên chiếc nhẫn không gian trên tay mình...
Khánh Trần vội vàng ngăn cản hắn, cười nói:
"Ngươi cần phải mang theo rất nhiều tranh vẽ và vũ yến, nhẫn không gian chỉ có thể phát huy tác dụng tối đa khi ở trong tay ngươi. Ngươi và ta đã trở thành bạn bè rồi, còn nhắc vấn đề ân huệ làm gì nữa, cứ từ từ rồi trả..."
Tâm trạng của Đại Vũ nhất thời trở nên phức tạp.
Hắn đang nghĩ, Khánh Trần đối xử với hắn như vậy, lẽ nào là thật sự coi hắn là bạn sao, nếu không tại sao đến nhẫn không gian cũng không chịu nhận?
"Ta..."
Đại Vũ không biết phải nói gì, nhất thời không nói nên lời.
Khánh Trần cười nói:
"Đi thôi, dù sao Trần Dư cũng đoán được thân phận của ngươi, chúng ta cứ thử năng lực mới của ngươi xem sao, 'hỏa lực vô hạn'. Đúng rồi, trong nhẫn không gian của ngươi có bao nhiêu bức họa?"
Đại Vũ liếc mắt nhìn Khánh Trần:
"24 bức cũng có thể lấy ra."
Khánh Trần nhìn về phía đại trưởng lão và Trần Gia Chương, mỉm cười hỏi:
"Chỉ cần chúng ta trốn trong hang động, không để cho đối thủ có cơ hội giết chết cơ thể gốc của Đại Vũ. Mỗi giờ sẽ sinh ra 24 cấp A, liệu có đủ sức tiêu diệt đội tiên phong của Trần thị không?"
"Chó...quá chó ấy chứ!"
Đại trưởng lão bức xúc cảm khái.
…
Trong phòng an toàn của hang động đá vôi, Khánh Trần nằm trên giường đá:
“Các ngươi đi chiến đấu đi, ta cần nghỉ ngơi một lát.”
Đại Vũ không vui:
“Khoan đã ngươi đừng có ngủ, giờ này mà ngươi còn ngủ được à?”
Khánh Trần nói với giọng mệt mỏi:
“Trong 7 ngày trở về không có ngày nào là ta được nhàn rỗi cả. Hết lên kế hoạch tác chiến lại phải leo núi, rồi cả chiến đấu nữa. Đến bây giờ vết thương trên người vẫn chưa lành hẳn đâu, ta ngủ một lúc thì có làm sao?”
Đại Vũ tức giận:
“Ngươi lên kế hoạch để ta đi tập kích bộ đội Trần thị, kết quả ta đang bận rộn thế này mà ngươi còn đi ngủ à?”
Khánh Trần trở mình, xua tay:
“Hỏa lực vô hạn vui lắm, chỉ cần Trần Dư không ra tay thì chuyện này chẳng có gì khó khăn với ngươi cả. Đại trưởng lão, phiền ngươi đưa hắn đến lối ra hô ta, ta mệt lắm rồi. Nhất định phải giúp Hỏa Đường tranh thủ thời gian đấy, nhờ cả vào ngươi.”
Thật ra Khánh Trần không nói dối, quả thật hắn vô cùng mệt mỏi.
Sau giây phút kích động ngắn ngủi khi thăng lên cấp A, hắn chỉ cảm thấy cơn mệt nhọc ập đến, làm hắn không tài nào chịu nổi.
Đại Vũ nhìn dáng vẻ chật vật của Khánh Trần, lại nghĩ đối phương còn đưa vật cấm kỵ cho mình, nên cũng không nói gì nữa…
Nghĩ đến đây, hắn lại thấy mất tự nhiên.
Từ khi nhận những lợi ích mà Khánh Trần đưa cho, hắn chẳng có quyền lên tiếng nữa…
“Nếu Trần Dư xuất hiện thì sao bây giờ?”
Trần Gia Chương hỏi.
Kết quả Khánh Trần không trả lời.
Đại trưởng lão sờ mạch đập trên cổ tay phải của Khánh Trần, hắn ngạc nhiên:
“Các ngươi đã trải qua những gì ở thế giới ngoài mà hắn hôn mê thật rồi thế này?”
Đại Vũ sửng sốt:
“Giả vờ thôi!”
Đại trưởng lão lắc đầu:
“Giả vờ bất tỉnh đúng là phù hợp với phong cách của Kỵ Sĩ. Nhưng mạch của hắn không giả được, quả thật ngất đi rồi. Các ngươi đã chiến đấu ở thế giới ngoài à, đáng lẽ ra sau khi ăn thịt Thần Ngưu hắn sẽ khôi phục trong vòng bảy ngày mới đúng.”
“Ở thế giới trong có một đám cao thủ cấp A muốn bao vây tiêu diệt hắn, cuối cùng bị hắn phá hủy tổng bộ và giết hai tên.”
Đại Vũ nói một cách bình tĩnh, tuy hắn không muốn thừa nhận đó là “công tích” của Khánh Trần nhưng hắn cũng khinh thường việc nói dối hay giấu giếm.
Tràn Gia Chương nhìn vẻ mặt kiêu căng của Đại Vũ, bỗng hỏi:
“Có phải vì cha ngươi nhận hắn làm đồ đệ nên ngươi mới nảy sinh tâm lý so bì với hắn không?”
Đại Vũ lạnh lùng nhìn đối phương:
“Liên quan gì đến ngươi hả lão khọm?”
Trần Gia Chương:
“…”
Đại trưởng lão thấy Trần Gia Chương và Đại Vũ lại muốn đánh lộn thì vội vàng kéo Tần Dĩ Dĩ cùng với Đại Vũ rời khỏi phòng an toàn, dù sao Đại Vũ là nhân tố quyết định để Hỏa Đường tranh thủ thời gian, hắn không thể để ân oán của hai người này ảnh hưởng toàn cục.