Nhưng họa sĩ Trần thị không quan tâm, hắn cười khẩy:
“Chắc chắn thằng nhãi đó dùng hết tranh của mình rồi, xem ra không có ai dạy hắn là không được để lộ át chủ bài dễ dàng như thế à. Hắn nghĩ hắn là Trần Huyễn Vũ chắc, dùng tác phẩm tích góp cả đời được ăn cả ngã về không? Ngây thơ, ngu xuẩn!”
Và điều khiến vị họa sĩ Trần thị này chướng mắt nhất là sự lỗ mãng của Đại Vũ.
Hắn nghĩ thầm, nếu hắn điều khiển 24 bức tranh thì nhất định có thể điều khiển tinh tế hơn hơn, ít nhất sẽ không chơi Vương Bát Quyền!
Trung đội trưởng ở bên cạnh hắn nói khẽ:
“Chúng ta chỉ còn lại hơn ba trăm người, có cần yêu cầu chi viện không?”
Họa sĩ Trần thị suy nghĩ, mình tổn thất sáu bức tranh, vất vả lắm mới dẹp yên được trận chiến này, nếu bây giờ gọi tiếp viện thì chẳng phải sẽ bị người khác giành mất công lão sao?
Sắc mặt của hắn đổi tới đổi lui.
Nhưng trung đoàn trưởng thấp giọng nói với hắn:
“Trong khu cấm kỵ không chỉ có tiểu tử Trần Vũ mà còn có dị năng giả nguyên tố Thổ, đại trưởng lão của Hòa Đường, Khánh Trần…”
Bấy giờ họa sĩ Trần thị mới nhớ tới chuyện này, vội nói:
“Mau chóng báo cáo với cấp trên, chúng ta đã tiêu diệt toàn bộ 24 bức tranh của Trần Vũ, hiện tại đang tìm kiếm tung tích của đối phương, bảo lữ đoàn dã chiến di chuyển lại gần đây. Nhớ kỹ, nhất định phải nói rõ chiến tích.”
Không bao lâu sau, tập đoàn quân Trần thị tìm được dấu vết: Trong rừng có cành cây, bụi cổ bị người ta giẫm lên.
Bộ đội Trần thị lần tìm theo manh mối này, một binh sĩ do quá mót nên chui vào trong một bụi cỏ đi tiểu.
Đang xả nước, hắn bỗng cảm thấy có gì đó là lạ, hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên trông thấy sáu Lý Thúc Đồng đang nhìn mình với vẻ mặt lạnh tanh…
Binh sĩ run rẩu, hắn chưa kịp kêu thì sau lưng đã có Thần Nữ dùng dải lụa màu đỏ bịt miệng hắn.
Lúc này, số lượng của Thần Nữ và Lý Thúc Đồng đã đông hơn, không giống thần linh cao quý nữa mà giống bọn cướp xông vào nhà cướp bóc…
Họa sĩ Trần thị nấp trong đội ngũ, hắn nhỏ giọng nói với trung đoàn trưởng:
“Có lẽ Trần Vũ đã dùng hết tranh của mình rồi, nếu sau đó hai bên giao chiến thì ngươi yểm hộ ta đánh lén Khánh Trần và đại trưởng lão của Hỏa Đường, nếu thành công thì địa vị của ta ở gia tộc sẽ được nâng cao, đến lúc đó sẽ không quên ngươi...CMN!”
Họa sĩ Trần thị nhìn sáu Lý Thúc Đồng lại xuất hiện trước mắt mình, chết sững tại chỗ!
Họa sĩ Trần thị nhìn xung quanh:
“Đã hết chưa? Tại sao hắn lại có nhiều bức tranh như vậy!”
Cho dù ngươi thật sự tiêu tốn mười năm vẽ tranh thì cũng không thể dùng như thế này được!
Trần Vũ, ngươi thân là họa sĩ Trần thị, nguyên tắc và giới hạn của ngươi đâu?!
…
Thần Phật của Đại Vũ ào ạt xông ra từ trong rừng.
Mọi người đếm kỹ, lại đủ bộ hai mươi bốn Thần Nữ, Hàng Ma Kim Cương và Lý Thúc Đồng!
Có binh sĩ Trần thị từng chơi game bỗng nhiên cảm thấy mình đang ở trong một trò chơi: Trong hang động của khu cấm kỵ này có một điểm xuất binh, mà họ đang chơi trò Tháp phòng thủ thời xưa, cứ có boss xuất hiện là đánh...
Thứ họ phải đối diện không phải là một đối thủ bình thường, mà là một cơ chế trò chơi, là hệ thống, là bug...
Nói chung đối thủ không phải là nhân loại bình thường.
“Điên rồi!”
Họa sĩ Trần thị nhìn binh sĩ bên cạnh mình, nguyên một đám bị đối phương giết tan tác, cuối cùng hắn không chịu nổi nữa, phẫn nộ mắng to:
“Đồ điên! Đồ tâm thần mới dùng tranh của mình như thế!”
Mới đầu hắn cho rằng Đại Vũ dùng bốn bức họa liền một lúc đã là khác thường.
Bây giờ, từ đầu đến cuối tổng cộng 48 bức tranh xuất hiện đã khiêu chiến sự nhận thức của họa sĩ Trần thị.
Lần này, Đại Vũ dần thích ứng thao tác đa luồng, hắn chia những bức tranh thần Phật thành nhiều tốp nhỏ, phân tán xung quanh bộ đội Trần thị.
Hơn nữa, hắn bắt đầu thử luyện tập cho 24 thần Phật phối hợp cùng chiến đấu.
Sớm muộn gì hắn cũng phải luyện tập, dù sao về sau mỗi khi chiến đấu đều dùng 24 bức tranh, không luyện không được.
Không chỉ diệt một quân đoàn, cho dù đập muỗi hắn cũng phải dùng 24 bức tranh thần Phật!
Tại vì sao, đương nhiên là vì phương thức chiến đấu này quá sướng.
Giống như ngươi chơi game chiến lược, mới đầu ngươi cẩn thận nghiên cứu thao tác như thế nào, kiếm tiền ra sao, xây dựng thành phố kiểu gì, làm sao để mời chào nhân tài.
Bỗng nhiên một ngày nào đó, có người đưa cho ngươi một chuỗi mã hiệu thần bí.
Ngươi nhập mã hiệu vào bảng điều khiển, ngay sau đó ngươi phát hiện mình đạt được tiền tài vô hạn, CD vô hạn...
Lúc này, hành vi của ngươi trở nên điên cuồng, bắt đầu tiêu xài như để trả thù, phát rồ phát dại đền bù khoảng thời gian chi tiêu tằn tiện trước kia.
Gặp boss trong trò chơi, ngươi chỉ muốn đập hắn mấy trăm lần thì mới đã ghiền được.
Quan trọng nhất là tranh của Đại Vũ không dừng lại mãi ở 24 bức nữa, về sau hắn lại tiếp tục sáng tác, vài năm nữa hắn sẽ có 36 bức tranh dùng liên tục.
Đến lúc đó, Trần Dư hay thủ lĩnh Bạch Trú cũng chẳng là cái thá gì...
Nghĩ đến đây, Đại Vũ kích động, thậm chí muốn về hang động sáng tác ngay bây giờ.