Hiện tại, trung đoàn dã chiến trong khu cấm kỵ chỉ còn lại hơn một trăm người, họ vây quanh họa sĩ Trần thị để bảo vệ hắn, trung đoàn trưởng khẩn cầu:
“Xin ngài hãy ra tay, tranh của kẻ địch quá nhiều, chỉ có ngài mới có thể giải quyết, bọn ta không cầm cự nổi nữa.”
Họa sĩ Trần thị ngơ ngác:
“Tất cả tranh của ta cộng lại cũng không hung bạo như hắn.”
Hắn chỉ còn 12 bức tranh, sử dụng hết số tranh đó thì cũng không còn át chủ bài nào khác.
Nếu những họa sĩ khác trong gia tộc biết chuyện này thì họ sẽ xem thường hắn, dù sao một họa sĩ Trần thị mà lại không có tranh vẽ thì có gì đáng sợ?
Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. Còn một tiếng nữa lữ đoàn dã chiến mới đến nơi, hắn phải cầm cự cho đến khi đối phương tới mới sống sót được.
Vẻ mặt của họa sĩ Trần thị trở nên dữ tợn, hắn xé nát 12 bức tranh của mình.
Tức khắc, dường như Hoàng hôn của Chư Thần đang từ từ buông xuống khu cấm kỵ, đây mới thật sự là thần tiên đánh nhau, người thường không nhúng tay vào được.
Họa sĩ Trần thị dặn:
“Chuẩn bị vũ khí hỏa lực hạng nặng, một khi tranh của Trần Vũ bị ta hấp dẫn sự chú ý thì lập tức tập trung công kích!”
Nhưng lần này không giống những lần trước, tranh của Đại Vũ không nhào về phía 12 thần Phật kia, trái lại quyết tâm giết hết tất cả binh sĩ Trần thị.
Những vị thần Phật này chơi trò đuổi bắt trong khu rừng, họa sĩ Trần thị tức đến mức suýt hộc máu, bức tranh của hắn đuổi theo “Lý Thúc Đồng” chém mạnh từng nhát từng nhát, kết quả mấy tên “Lý Thúc Đồng” ấy quá nhanh, đến cả quần áo của đối phương cũng không chém trúng.
Trái lại, binh sĩ vốn chẳng còn lại bao nhiêu bên cạnh mình đều bị đối phương tàn sát gần hết.
“Trung đội trưởng...trung đội trưởng đâu?”
Họa sĩ Trần thị quay đầu nhìn thì chợt phát hiện trung đoàn trưởng đứng cạnh mình đã ngã gục xuống đất từ lúc nào không hay.
Trên đầu hắn cắm chày Hàng Ma, hai chân vẫn đang run rẩy.
Đến tận lúc này, thần Phật do Đại Vũ điều khiển mới chuyển sang tấn công các tác phẩm của họa sĩ Trần thị, một lần nữa bao vây họ…
Họa sĩ Trần thị thấy tình thế không ổn, bèn quay người chạy vào trong rừng, hắn lờ mờ xác định phương hướng, ý đồ đi tìm lữ đoàn dã chiến đến chi viện.
Điều đáng mừng là không có ai đuổi giết hắn.
Trong khu cấm kỵ tối tăm, một bóng người lặng lẽ theo đuôi họa sĩ Trần thị, đến khi đối phương tập hợp với lữ đoàn dã chiến mới rời đi.
Lữ đoàn trưởng nhìn họa sĩ Trần thị chỉ còn lại một mình:
“Sao ngài lại chạy về đây?”
Họa sĩ Trần thị thở không ra hơi:
“Bọn ta bị kẻ địch tấn công, thằng nhãi Trần Vũ dùng toàn bộ số tác phẩm của mình, tổng cộng 48 thần Phật cấp A, có 39 bức tranh bị bọn ta tiêu diệt rồi!”
Lữ đoàn trưởng nghe hắn nói thế thì vô cùng kính phục:
“Ngài vất vả rồi, có thể giết 39 thần Phật cấp A chắc chắn không dễ dàng gì.”
“Đừng nói việc này nữa.”
Họa sĩ Trần thị phẫn nộ:
“Bây giờ đến bên kia, nhanh lên, hắn đã không còn bức tranh nào bảo vệ mình nữa, hoàn toàn không làm được gì nữa đâu, đi giết hắn đi! Họa sĩ trong đội ngũ các ngươi đâu, bảo hắn đến gặp ta!”
Vị họa sĩ Trần thị này là nhân vật quan trọng trong đội ngũ tiên phong, địa vị và vai vế khá cao, những họa sĩ trong đơn vị khác đều là hậu bối của hắn.
Hắn chưa bao giờ chật vật như thế này.
Hóa sĩ Trần thị nói với lữ đoàn trưởng bằng giọng điệu lạnh lùng:
“Hắn không còn át chủ bài nữa, cho dù có chín bức tranh còn lại thì cũng chẳng phải mối uy hiếp khi đối mặt với cả một tập đoàn quân. Tăng tốc lên, đi tìm và giết hắn!”
…
Lúc này Khánh Trần đã tỉnh lại.
Hắn chỉ ngủ hai tiếng ngắn ngủi, cảm thấy không yên tâm nên đến cửa hang số 4 xem xét.
Khánh Trần thừa nhận, số mình vốn vất vả, trừ phi ngày nào đó thế giới hoà bình, bằng không hắn không nhàn rỗi được.
Đến cửa hang số 4, hắn tò mò hỏi:
“Giết được bao nhiêu kẻ địch rồi?”
Đại Vũ ngồi dưới đất, nói với vẻ kiêu ngạo:
“1500 người.”
Khánh Trần im lặng vài giây:
“Ít thế à?”
Đại Vũ mở to mắt trừng hắn:
“Ngươi nói cái quái gì thế, hai tiếng tiêu diệt một trung đoàn dã chiến, đó đã là sức chiến đấu của một lữ đoàn rồi đấy!”
Trong tình huống bình thường, gấp ba binh lực mới có thể tiêu diệt toàn bộ quân địch trong thời gian ngắn.
Vì vậy Đại Vũ khoe mình có sức chiến đấu tương đương một lữ đoàn quả thật không sai, mà lực lượng của lữ đoàn là tiêu chuẩn để đánh giá bán thần.
Khánh Trần nhìn Đại Vũ lại trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo, bỗng nói:
“Nhiều thời gian như thế đủ để ngươi triệu hồi hai đợt thần Phật rồi, 48 thần Phật cấp A tiêu diệt một trung đoàn, quả thật...hơi chậm. Ta không có ý gì khác, chỉ muốn trao đổi với ngươi về phương thức chiến đấu, xem có thể cải thiện ở đâu không.”