Thằng ranh ấy tiêu hao toàn bộ tác phẩm dự trữ của mình vì Hỏa Đường rồi.
Đúng lúc này, lính trinh sát trong đội ngũ lên tiếng:
“Kẻ địch tấn công! Kẻ địch tấn công! Kẻ địch vượt qua hàng rào trinh sát!”
Ở bên kia, họa sĩ Trần thị vẫn đang nói với lữ đoàn trưởng:
“Ngươi cứ yên tâm vây quét, không có vấn đề gì đâu...CMN!”
Nói xong, hắn lập tức quay người chạy vào trong đám đông.
Trước mặt lữ đoàn dã chiến, sáu Lý Thúc Đồng cầm Gatling đồng loạt tiến lên, bóp cò súng với khuôn mặt lạnh tanh, trông giống hệt đại ca trong phim xã hội đen.
Những thần Phật trong tranh này đến quá nhanh, phạm vi điều tra của lữ đoàn dã chiến là 500 mét, với nhóm thần Phật này mà nói chỉ mất vài giây là vượt qua.
Trong quá trình điều tra, máy bay không người lái phát hiện mục tiêu, định tấn công họ thì đã quá muộn.
Máy bay không người lái không theo kịp tốc độ của họ!
Một tiểu đội gồm 24 thần Phật cấp A đang tấn công một lữ đoàn dã chiến 4500 người, cấp bậc chiến đấu như thế đã không phải là thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng nổi…
Trước kia, ảnh tử của Khánh thị cũng không chơi lớn đến vậy…
Lúc này, sức giật khủng khiếp của khẩu súng Gatling trong tay nhóm Lý Thúc Đồng gần như không đáng kể trước lực lượng của bức họa cấp A, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đội ngũ phía trước của lữ đoàn dã chiến chưa kịp phản ứng gì đã bị “Lý Thúc Đồng” tiêu diệt.
Pằng, pằng, pằng, pằng, tiếng súng vang vọng trong khu cấm kỵ, vỏ đạn màu vàng óng rơi xuống đất.
Nếu họa sĩ này có thể may mắn sống sót, chỉ sợ về sau thấy ảnh chụp của Lý Thúc Đồng cũng sẽ sợ hãi.
Không chỉ có thế thôi, trên tàng cây Thần Nữ di chuyển qua lại như con thoi, ném từng quả lựu đạn xuống mặt đất, tiếng nổ vang ầm ầm không dứt, họa sĩ Trần thị có cảm giác như mình bị một đội quân đánh úp!
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, chui vào trong lữ đoàn dã chiến, cho đến khi bò vào vị trí chính giữa mới cảm thấy an toàn hơn đôi chút.
Khi họa sĩ Trần thị này đứng dậy, vừa hay trông thấy Hàng Ma Kim Cang ngay gần đó...đang dùng năm cánh tay giơ năm khẩu súng tự động bắn phá không ngừng, và cánh tay còn lại đang nạp đạn cho năm khẩu súng kia.
Hay thật, rõ ràng là Hàng Ma Kim Cang, bây giờ lại trông như đồng phạm.
Họa sĩ Trần thị phẫn nộ, Trần Vũ, tôn nghiêm của họa sĩ Trần thị đâu, sao ngươi lại có thể sử dụng thần Phật trong tranh như thế được chứ!
Có còn biết kính sợ thần Phật không?!
Mà tính cả nhóm thần Phật này nữa là đã có đến 72 bức tranh, tranh của ngươi dùng hoài không hết à?
Họa sĩ Trần thị nhớ lại trước đó mình cười nhạo Trần Vũ, đối phương có nhiều tranh như thế đương nhiên cứ thế xông lên là xong việc…
Cười người hôm trước hôm sau người cười.
Hay rồi!
Hắn lấy điện thoại vệ tinh ra, sau đó lấy hết can đảm gọi cho Trần Dư:
“Ông chủ, ông chủ! Thằng nhãi nhà Trần Ngưng Chi có đến 72 bức tranh cấp A, bọn ta không trụ được nữa rồi!”
…
Trước kia, mọi người cảm thấy họa sĩ Trần thị cứ treo hai từ nghệ thuật với phong nhã bên miệng, quả thật là làm ra vẻ.
Nhưng bây giờ, cuối cùng đám binh lính của tập đoàn quân Trần thị đã được chứng kiến họa sĩ Trần thị sau khi vứt bỏ nguyên tắc, giới hạn, trình độ nghệ thuật thì trở nên khủng bố đến mức nào.
Nếu họ nhìn thấy Đại Vũ, e rằng sẽ quỳ mọp xuống đất, cầu xin đối phương nhặt nguyên tắc và giới hạn của mình lên...
Hàng Ma Kim Cang không cầm chày Hàng Ma, thế thì còn gì là Hàng Ma Kim Cang nữa?!
Hả?!
Sau khi tập đoàn quân Trần thị gặp phải những bức tranh này, chỉ trong vài phút ngắn ngủi họ đã bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Khác với cuộc chiến bình thường.
Trong trận đấu bình thường, tất cả mọi người phải tính toán số lượng đạn dược, tức là tuy ngươi bắn hăng đấy nhưng rồi sẽ đến lúc ngươi hết đạn thôi.
Xả hết đạn thì ngươi cũng tàn đời!
Nhưng những bức tranh này thì khác, Lý Thúc Đồng bắn hết đạn của Gatling thì cả đám coi súng máy Gatling như chày gỗ mà dùng, vung vẩy khẩu súng máy ấy trông vô cùng khí phách.
Hàng Ma Kim Càng còn dị hơn, các binh sĩ vừa chờ được đến lúc hắn dùng hết đạn, kết quả Hàng Ma Kim Cang vung năm khẩu súng tự động bằng thép lên thật mạnh, quật ngã các binh sĩ Trần thị, phe địch chết như ngả rạ.
Vốn dĩ lữ đoàn dã chiến này phải đi tấn công Hỏa Đường, kết quả bây giờ còn chưa ra khỏi khu cấm kỵ số 008 đã bị đánh tan tác!
Lúc này, vị họa sĩ Trần thị đã rơi vào tuyệt vọng đang báo cáo với Trần Dư bằng cách gào lên gần như mất tiếng:
“Ông chủ, quá trái với lẽ thường, đến bây giờ đối phương đã tung ra 72 bức tranh cấp A rồi!”
Trong khí cầu máy cấp Giáp, cuối cùng Trần Dư cũng ngừng vẽ, hắn cau mày hỏi;
“Ngươi xác định đúng là 72 bức chứ?”
“Đúng vậy, tất cả binh sĩ của tập đoàn quân Trần thị bên cạnh ta đều có thể làm chứng!”
Họa sĩ Trần thị nói.
Trần Dư trầm tư.
Thật ra hắn cũng nghĩ như họa sĩ kia, tính theo thời gian, Trần Vũ không thể lấy ra liền một lúc nhiều tác phẩm như vậy được.
Vì Trần Vũ không thể có nhiều thời gian và tinh lực để vẽ được bằng ấy bức tranh.
Trần Dư phân tích:
“Đầu tiên, ta không cho rằng hắn có năng lực vẽ nhanh đến thế, cho dù là ta cũng không làm được, Tiếp theo, hắn sử dụng tranh không chút tiếc rẻ, chứng tỏ trong tay hắn vẫn còn nữa, chắc chắn không chỉ có 72 bức mà thôi. Hắn cũng không phải dạng thanh niên bốc đồng, xốc nổi sẽ hy sinh toàn bộ gia tài và tính mạng của mình cho một tổ chức chẳng hề liên quan đến mình như Hỏa Đường.”