Vì vậy, bán thần Trần Dư vô cùng chắc chắn, nhất định con trai của Trần Ngưng Chi tìm được cách nào đó có thể phỏng lại tranh của mình liên tục.
Chỉ có lý do này mới giải thích được tại sao Trần Vũ lại đánh một trận chiến xa xỉ như vậy.
Hơn nữa, quan trọng nhất là Trần Vũ không thả 72 bức tranh ra liền một lúc, mà là thả ra liên tục.
Thời gian mỗi lần nhóm tranh mới xuất hiện đều cách nhau một tiếng.
Là tác dụng của vật cấm kỵ nào đó ư?
Nhưng Trần Dư nghiêm túc suy nghĩ rất lâu những vẫn không nghĩ ra đối phương làm được bằng cách nào.
Điều này không trách Trần Dư được, quả thật trong Liên Bang không một ai biết sự tồn tại của vật cấm kỵ vải liệm, không biết vài vật cấm kỵ Bắc Mỹ đột ngột bị cướp đến Liên Bang sẽ sinh ra phản ứng kỳ lạ gì.
Có những vật cấm kỵ không được coi trọng ở Bắc Mỹ, khi đến tay Khánh Trần, Đại Vũ lại có tác dụng thần kỳ nào đó.
Tấm vải liệm này chắc chắn là thần khí dành cho truyền thừa họa sĩ của Trần thị, không có bất kỳ vật cấm kỵ nào có thể đạt được hiệu quả như của nó.
Trần Dư bỗng cảm thấy cực kỳ hứng thú với thủ đoạn quái lạ của Đại Vũ: Trần Vũ có thể sử dụng, vậy hắn cũng dùng được.
Nếu có thể sử dụng các tác phẩm cấp bán thần của hắn hào phóng được như thế thì trên đời này còn bao nhiêu là đối thủ của Trần Dư hắn đây?
E rằng Lý Thúc Đồng cũng không phải đối thủ của hắn ấy chứ.
Nghĩ đến đây, Trần Dư ra lệnh cho họa sĩ Trần thị:
“Trông giữ trận địa, ta lập tức ra lệnh cho bộ đội chủ lực ở hậu phương đến giúp đỡ, ta cũng sẽ đích thân ra tay.”
Nói xong, hắn do dự mãi, cuối cùng rút một cuộn tranh bên cạnh ra và xé nát.
Nữ thần Lakshmi hiện ra, Lakshmi còn được gọi là Cát Tường Thiên nữ, là một trong ba vị hộ pháp của Phật giáo.
Trần Dư điều khiển nàng bay ra khỏi khí cầu máy.
Đến thẳng chiến trường!
Để giết mấy người Khánh Trần, hắn đã dùng hai bức tranh, đó là một tổn thất rất lớn. Nếu không thu hoạch được gì thì chẳng khác nào bốn tháng của hắn bị lãng phí một cách vô ích.
Thời gian của bán thần quý giá biết nhường nào? Quan trọng nhất là tranh của Trần Dư không còn bao nhiêu nữa, dùng bức nào là ít đi bức nấy.
Hiện giờ hắn chỉ còn lại một bức tranh dự phòng!
...
Trên chiến trường, sáu Lý Thúc Đồng vung vẩy súng Gatling trong tay lao vào quân địch, tiêu diệt bộ đội Trần thị cùng với Hàng Ma Kim Cang và Thần Nữ.
Nói thật, bây giờ tất cả các binh sĩ Trần thị nhìn thấy Lý Thúc Đồng đều sinh bóng ma tâm lý rồi.
Hơn nữa lần này Đại Vũ rút kinh nghiệm, hắn phân tán nhóm thần Phật của mình ra đánh lẻ, họ đều rất linh hoạt, binh sĩ Trần thị không dễ gì ngắm trúng.
Số lượng của lữ đoàn dã chiến từ 4500 người giảm xuống còn 3000 người, sau đó giảm xuống 2000 người, cuối cùng chỉ còn lại hơn 800 người...
Quân số suy giảm với tốc độ quá nhanh, thế nên các binh sĩ còn lại đã hoàn toàn tuyệt vọng, không thể chiến đấu một cách hiệu quả.
Thế nhưng đang lúc Đại Vũ định thừa thắng xông lên, Lakshmi bỗng từ trên trời giáng xuống, nàng khoác một tấm lụa rực rỡ, đầu đội vương miện vàng.
Nàng vỗ nhẹ một chưởng lên người một vị Hàng Ma Kim Cang, ngay sau đó Hàng Ma Kim Cang tan biến!
Một Thần Nữ lia súng phun lửa qua đó, Lakshmi đột nhiên biến mất.
Đại Vũ điều khiển Thần Nữ quan sát xung quanh hòng tìm ra Lakshmi, nhưng khi hắn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã xuất hiện sau lưng Thần Nữ, đặt một chưởng lên giữa lưng nàng.
Bóng dáng Lakshmi khi ẩn khi hiện như hồn ma, hư ảo không thấy dấu tích.
Đằng sau Thủy Liêm Động, Đại Vũ bỗng mở mắt:
“Trần Dư ra tay rồi!”
Lakshmi xuất hiện giống như một chậu nước lạnh giội lên đầu Đại Vũ mới nãy hãy còn đắm chìm trong sự sung sướng vì nghiền ép được quân địch, khiến hắn tỉnh táo lại tức thì.
Trước mặt tác phẩm của bán thần, số lượng chỉ là gánh nặng, Thần Nữ, Hàng Ma Kim Cang thoạt nhìn rất lợi hại kia trở nên vô cùng nhỏ yếu khi đối mặt với bức tranh của đối phương.
Rốt cuộc bán thần là cảnh giới vượt ra ngoài đẳng cấp ABCDEF của phàm nhân, dù Đại Vũ đã đạt đến cấp A thì khi đối diện với bán thần, trong lòng hắn không có gì khác ngoài sự bất lực.
Cấp B có thể khiêu chiến vượt cấp cấp A, vì thực lực của hai bên chỉ khác biệt về “lượng”.
Nhưng cấp A vĩnh viễn không thể khiêu chiến bán thần, vì giữa hai bên có sự chênh lệch về “chất”.
Đại Vũ nhìn Khánh Trần:
“Làm sao bây giờ?”
Khánh Trần cười nói:
“Sao lại bày ra vẻ kinh ngạc như thế? Bán thần đánh bại chúng ta dễ dàng không phải là một việc hết sức bình thường à, phải nhìn nhận rõ sự cách biệt về thực lực hai bên chứ. Chúng ta chỉ cần ngăn cản tập đoàn quân Trần thị đi ra khỏi khu cấm kỵ số 008 là được rồi, nếu ngươi đặt mục tiêu là giết Trần Dư thì viển vông quá...”
Đại Vũ gật đầu:
“Cũng đúng, thế làm sao đây?”
“Ngươi lại đánh với hắn một lúc đi, tranh thủ thời gian cho ta.”
Khánh Trần bỗng nói.
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
👾ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ CỦA TA LÀ THẦN MINH CHI NỮ (BẢN DỊCH): Hài hước, dị năng, đô thị, trang bức…👾