Khánh Trần sững sờ:
“Cứ điểm trên không mạnh về tốc độ, cứ điểm càng lớn thì tốc độ bay càng chậm. Theo tốc độ của tàu Chư Thiên khởi hành đến căn cứ, nó không thể đến đây vào lúc này được... Cứ điểm trên không thứ hai!”
Trong năm tập đoàn tài chính, ngoại trừ Kashima, bốn nhà khác đều có cứ điểm trên không.
Nhưng mỗi nhà cũng chỉ có một cứ điểm mà thôi.
Khánh Trần nói:
“Thảo nào đột nhiên Trần thị lại để lộ dã tâm, thì ra họ đã có bước đột phá mới trong lĩnh vực không trung. Hai cứ điểm trên không cấp chiếc lược, đó là lực lượng không thể khinh thường.”
Đại trưởng lão cũng ca ngợi:
“Rốt cuộc Trần thị cũng đã cảm nhận được vận đen đến từ Kỵ Sĩ. Phải nói là ngươi thật sự lợi hại đấy, có thể khiến Trần Dư tức đến mức dù lộ tẩy át chủ bài sớm hơn dự định cũng phải dùng cứ điểm trên không mình cất giấu đến đánh ngươi...”
Khánh Trần:
“…”
Đại Vũ thở dài:
“Có thể thấy Trần Dự quả thật cảm thấy ghê tởm. Giá cả của một chiếc khí cầu may cấp Giáp thấp nhất cũng hơn 1 tỷ, mà nó mới chỉ hỏng tuabin thôi, sửa chữa là có thể dùng tiếp, nhưng Trần Dư không định sửa luôn. Xem ra hắn chê chiếc khí cầu máy này không sạch sẽ…”
Đại trưởng lão than thở:
“Hiểu mà, hiểu mà, nếu ta có cứ điểm trên không thì ta cũng làm vậy.”
Giờ khắc này, đại trưởng lão của Hỏa Đường vậy mà lại sinh ra sự đồng cảm với kẻ địch, cảm xúc ấy gọi là đồng bệnh tương lân.
…
Trong hang động đá vôi, “đặc sản Trần thị” bị Cắt Bóng bắt về làm tù binh đang bị treo ngược trên thạch nhũ bằng dây thừng, hắn kêu gào thảm thiết:
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
Trần Gia Chương quất một roi, không nói gì.
Họa sĩ Trần thị phẫn nộ:
“Ngươi muốn hỏi gì thì ngươi nói đi chứ, treo ta ở đây sáu tiếng rồi mà chẳng hỏi gì cả. Lẽ nào ngươi muốn đánh ta một trận à?”
Khánh Trần nhai thịt bò khô, hỏi:
“Trần thị có mấy cứ điểm trên không?”
Họa sĩ Trần thị giả ngu:
“Một cứ điểm.”
Vị họa sĩ này vẫn luôn bị treo ở đây và quất roi liên tục, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Thật ra, Khánh Trần không trông cậy vào việc có thể thấm vấn được chút tin tức gì từ người này, công dụng của đặc sản Trần thị chỉ là làm hạt giống cho vật cấm kỵ mà thôi.
Vốn dĩ hắn còn định khống chế tên họa sĩ Trần thị này vẽ tranh, vậy thì họ có thể tiếp tục dùng vải liệm lợi dụng bug.
Nhưng họa sĩ Trần thị vẽ tranh mất vài tháng, Khánh Trần không thể mang theo con rối đi khắp nơi suốt mấy tháng liền được, vì vậy bèn dùng hắn để trồng vật cấm kỵ.
Khánh Trần nhìn họa sĩ Trần thị, cười khẩy:
“Xem ra ngươi không thành thật. Nếu không có cách nào khiến ngươi mở miệng nói thật, vậy chi bằng giết luôn đi.”
“Khoan đã, khoan đã.”
Họa sĩ Trần thị nói:
“Hai cứ điểm! Tháng trước, cứ điểm trên không số 2 tên là tàu Chư Thần đã cất cánh, sao các ngươi lại biết đến sự tồn tại của nó? Nó được xây dựng trên hòn đảo ở cấm đoạn chi hải kia mà!”
Tàu Chư Thần…Quả nhiên Trần thị định chơi lớn.
Khánh Trần hỏi tiếp:
“Tại sao Trần Dư phải xâm lược Hỏa Đường? Chỉ vì tài nguyên bên trong thôi ư?”
Họa sĩ Trần thị nói:
“Hắn muốn biết rốt cuộc vị thần của Hỏa Đường là một tồn tại như thế nào, vì sao có thể ban sức mạnh cho người khác, có phải họ lưu giữ sức mạnh còn sót lại của Nhâm Tiểu Túc ở thế giới này không. Độ dung hợp của hắn đã chạm ngưỡng 70% rồi, nếu không tìm được lối ra mới thì phải bắt chước những bán thần trong lịch sử, im hơi lặng tiếng, không thể sử dụng sức mạnh tùy ý. Mỗi lần sử dụng sẽ càng đến gần hơn với bờ vực tiêu tan.”
Khánh Trần trầm tư, quả nhiên Trần Dư đã đứng ở cấp bậc đỉnh cao của bán thần.
Đối phương chưa thỏa mãn với điều ấy, hắn bắt đầu tìm kiếm phương pháp đột phá.
Khánh Trần hỏi:
“Thế tại sao Trần Dư phải dừng lại ở đây? Chì vì hắn cảm thấy hứng thú với ta và Đại Vũ hơn sao?”
“Không phải.”
Họa sĩ Trần thị trả lời:
“Hắn thấy trùng hai mặt thì đoán được dưới lòng đất có căn cứ Hỏa Chủng, hơn nữa hắn biết công ty Hỏa Chủng từng giúp Nhâm Tiểu Túc trở thành thần. Từ trước đến nay, căn cứ có trùng hai mặt trông giữ đều là căn cứ quan trọng nhất của Hỏa Chủng, rất có khả năng bí mật thành thần nằm dưới đó.”
Khánh Trần hiểu ra, thảo nào Trần Dư sẽ dừng lại ở đây không chịu đi!
Thì ra công ty Hỏa Chủng hấp dẫn đối phương.
“Không ổn.”
Khánh Trần nói:
“Cứ điểm trên không đã đến đây, chúng ta phải mau chóng xuống dưới mới được.”
Nói xong, hắn bẻ gãy cổ của họa sĩ Trần thị và dặn:
“Đại Vũ, cất hắn vào nhẫn không gian đi, trồng hắn...Khụ, khụ, đưa hắn đến thế giới ngoài, lúc trước thi thể của Arthur và Lee Hyun Ji trồng ở Midway rồi, cái xác này trồng ở khu căn cứ Guam đi, chỗ đó chỉ cách chúng ta 3000 km, xem như là căn cứ hải quân và không quân lớn nhất Bắc Mỹ ở phía tây Thái Bình Dương.”