Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2137: Không Còn Như Trước




Khánh Trần nói, nhưng đột nhiên hắn quay đầu nhìn về phía vách đá sau lưng, cảm thấy như có người ở đằng sau nhìn chằm chằm vào mình, song không phát ra chút âm thanh nào.

Đèn pin trong tay Khánh Trần chĩa về hướng đó, nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Giống như...có một loài bò sát giống như thằn lằn đang nhanh chóng trốn vào trong bóng tối nơi góc xó của vách đá.

“Sao vậy?”

Đại Vũ hỏi.

“Không có gì.”

Khánh Trần lắc đầu.

Mọi người tiến vào tòa nhà, lối vào lắp đặt rất nhiều thiết bị kiểm tra an ninh, chứng tỏ lúc trước rất khó để đi vào tòa nhà này.

Họ đi vào trong, bên trong có vô số hài cốt rải rác trên nền đất.

Khánh Trần nhìn mặt đất:

“Có nhiều vỏ đạn, trên tường cũng có vết đạn, dường như ở đây từng xảy ra một cuộc chiến đấu, tất cả mọi người bị giết chết một cách bất ngờ.”

Đại Vũ cảnh giác nhìn xung quanh, Tần Dĩ Dĩ cũng nắm chặt chuôi của hắc đao bên hông, cẩn thận canh giữ bên cạnh Khánh Trần.

Thoạt nhìn cô nàng trốn đến cạnh Khánh Trần vì sợ, trên thực tế nàng muốn lại gần để bảo vệ hắn.

Đại trưởng lão đến gần nàng, nói nhỏ:

“Hắn còn cần ngươi bảo vệ à? Kỵ Sĩ họ không ăn người đã là giữ nguyên tắc lắm rồi!”

Tần Dĩ Dĩ không cho là đúng:

“Hắn bị thương, vết thương còn chưa lành đâu!”

Đại trưởng lão lầu bầu:

“Chỉ có ngươi cảm thấy hắn cần được bảo vệ thôi. Ngươi tỉnh lại đi, hắn không phải là đứa ở ngươi quen biết khi trước nữa rồi.”

“Lạ thật, là nội bộ công ty Hỏa Chủng tiến hành thanh trừng, hay bị người khác tấn công?”

Đại Vũ ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể, hắn nói với giọng nghi ngờ.

“Điều kỳ lạ là trên cơ thể của những người này không có vết đạn.”

Khánh Trần phân tích:

“Nếu là cuộc chiến với phạm vi rộng, ít nhiều gì cũng sẽ có vết đạn trên xương cốt, nhưng những bộ xương này lại hoàn toàn không có gì cả. Ta nghi ngờ… đối thủ của họ không phải là kẻ địch mang vũ khí nóng, mà là có một con dã thú hoàn toàn không sợ vũ khí nóng tập kích nơi này.”

Mọi người bỗng nhớ đến bình pha lê bị vỡ ban nãy, tức khắc sau lưng úa mồ hôi lạnh.

“Khẩn trương hành động đi, chưa biết chừng Trần thị ở phía sau có thể tìm đến nơi này, chúng ta không có nhiều thời gian.”

Khánh Trần nói:

“Trước tiên đi tìm kho dữ liệu, đó mới là mục tiêu của chúng ta. Một nghìn năm trước, phần lớn dữ liệu vẫn có bản sao bằng giấy. Nơi này là một môi trường khép kín, nhiều thứ vẫn sẽ được lưu giữ ở đây, thấy chỗ nào có máy tình thì tháo ổ cứng ra rồi mang hết đi.”

Mọi người tìm một lượt, tòa kiến trúc này có ¼ khu vực bị cánh cửa kim loại đóng kín, không biết đi vào bằng cách nào, cũng không biết cái gì bị khóa ở bên trong.

Kho dữ liệu cũng bị khóa chặt, có vẻ như là khóa điện tử rất phức tạp, cần có chìa khóa chuyên dụng mới mở được.

Khánh Trần quan sát một cách cẩn thận, phát hiện hình như có vết cào của động vật trên cánh cửa, thậm chí khi nhìn những vết cào ấy, hắn có thể tưởng tượng ra được âm thanh sởn tóc gáy của móng vuốt sắc bén ma sát trên kim loại.

“Thế này đi vào kiểu gì?”

Đại Vũ hỏi:

“Cửa kim loại này rắn lắm, chúng ta không phá được.”

Vừa nói xong hắn đã thấy Khánh Trần giơ tay vặn nhẹ một cái, cửa của kho dữ liệu mở ra.

Đại Vũ:

“CMN…”

Nhưng thứ khiến họ cảm thấy bất ngờ là trong kho dữ liệu rộng lớn ấy có hai bộ hài cốt nằm trên mặt đất. Bên cạnh họ, toàn bộ tài liệu giấy tờ đều bị máy cắt giấy cắt thành sợi trộn lẫn vào nhau, ngoài ra còn có một lò thiêu cỡ nhỏ bên trong toàn là tro bụi.

Khánh Trần nói:

“Ta vừa nhìn khóa cửa, cửa bị khóa ngược từ trong. Có lẽ hai người kia là thành viên của công ty Hỏa Chủng, chịu trách nhiệm tiêu hủy tất cả tài liệu và bằng chứng trong căn cứ bí mật này, sau đó chết đói trong phòng.”

Hai người này dùng tính mạng của mình để bảo đảm tài liều bị tiêu hủy hoàn toàn.

Không nói đến những tài liệu trong lò thiêu, chỉ riêng số tài liệu bị cho vào máy cắt giấy kia thôi, ít nhất cũng phải mất mười năm, hai mươi năm thì may ra mới có thể ghép lại được.

Nhưng vải liệm có thể khôi phục những tài liệu ở đây một cách dễ dàng.

Khánh Trần nhìn số tài liệu trước mặt:

“Gom tất cả tài liệu bị cắt ra bỏ vào vải liệm, quét hết cả tro trong lò thiêu ra, đừng bỏ sót bất kỳ cái gì.”

Mọi người lật ngược lò thiêu, đại trưởng lão lấy bàn chải nạo từng chút tro bên trong ra.

Sau khi gói vải liệm lại, mọi người ngồi trong kho dữ liệu và chờ đợi.

Khánh Trần hỏi:

“Rốt cuộc công ty Hỏa Chủng là một tồn tại như thế nào? Dường như các tập đoàn rất ít khi đưa ra đánh giá về họ trong tài liệu lịch sử của mình?”

“Đó là một công ty rất phức tạp.”

Đại Vũ nhớ lại:

“Tôn chỉ của công ty này là giữ mồi lửa cho nhân loại, tìm kiếm phương pháp mới để duy trì gen người. Có điều, cách họ bảo vệ nhân loại khá cực đoan, ở thời đại của Nhâm Tiểu Túc, nội bộ Hỏa Chủng xuất hiện nhiều ý kiến trái chiều, nhân viên chiến đấu theo Nhâm Tiểu Túc đến Tây Bắc, mà nhân viên nghiên cứu khoa học ở lại Trung Nguyên, bị trí tuệ nhân tạo “Zero” tiêu diệt. Vì vậy, về sau họ tách ra thành lập Tòa án cấm kỵ, mục tiêu là thu dụng vật cấm kỵ, dị năng giả để tranh cho con người chết bởi khu cấm kỵ, vật cấm kỵ.”