Khánh Trần cười nói:
“Lợi hại thật, là ta bỏ sót vài manh mối, cảm ơn ngươi nhắc nhở.”
Hiện nay Khánh Trần phải suy xét quá nhiều vấn đề, trí nhớ của hắn cũng không phải vô hạn, cho nên thừa nhận mình sơ sẩy không phải là chuyện gì mất mặt.
Khóe miệng của Đại Vũ cong lên, Trần Gia Chương ở bên cạnh cảm thán:
“Cuối cùng cũng thắng được một lần, không dễ, đúng là không dễ chút nào.”
Đại Vũ lập tức xụ mặt.
Đại trưởng lão và Tần Dĩ Dĩ hoàn thành việc lục soát phòng thí nghiệm, đại trưởng lão nhịn đau đưa ba bình thủy tinh trong tay cho Khánh Trần:
“Đây, trong này hẳn là máu của thần linh.”
Khánh Trần nhếch miệng, hỏi:
“Ta còn tưởng ngươi sẽ giấu đi chứ.”
Đại trưởng lão bực bội xua tay:
“Ta mà giống Kỵ Sĩ các ngươi à, hơn nữa lần này các ngươi giúp bọn ta ngăn cản Trần thị tiêu diệt Hỏa Đường, ta sẽ nhớ kỹ ân tình này.”
Khánh Trần lắc bình máu, hơn một nghìn năm trôi qua mà chúng vẫn tồn tại.
Hơn nữa hắn có cảm giác máu của Nhâm Tiểu Túc khác với người thường, đến khi lại gần quan sát mới thấy máu của hắn hình như tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt.
Hắn cất kỹ máu của thần linh đi, đây là nhân tố quyết định để thành phố số 10 nghiên cứu ra thuốc biến đổi gen cấp A.
Khánh Trần nhìn vật thí nghiệm:
“Ngươi nói ngươi ăn năm đồng bạn của mình, vậy hài cốt của họ đâu? Ngươi không nhai luôn xương của họ đấy chứ.”
“Ta chôn họ ở bên ngoài, đi vòng ra đằng sau phòng thí nghiệm là thấy được ngôi mộ ở khu đất trống, ta nhặt đá trông sông đắp mộ, thỉnh thoảng ta sẽ đến đó ngồi một lúc.”
Vật thí nghiệm nói.
Mấy người Trần Gia Chương im lặng, thật ra vật thí nghiệm này cũng rất đáng thương, nói cho cùng đối phương chỉ muốn chữa bệnh mà thôi.
Đại Vũ hỏi với giọng điệu lạnh lùng:
“Ngươi không muốn giết nó ư? Bây giờ ngươi cảm thấy nó đáng thương, nhưng hiện tại trùng mặt người trông giữ nơi này chết cả rồi, nó đi ra ngoài thì người đáng thương chính là những người bình thường kia. Nếu ngươi không muốn giết nó thì để ta.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Ta không phải hạng người giả nhân giả nghĩa như vậy, chuyện này ta có thể tự làm được.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn vật thí nghiệm:
“Xin lỗi, ngươi không thể sống sót đi ra ngoài.”
Hắn vừa dứt lời, vật thí nghiệm lại lộ răng nanh và gầm lên, song bị hắn bẻ gãy cổ ngay tức thì.
Mỗi người phải trải qua vô số lần lựa chọn trong đời, mà câu hỏi lựa chọn lần này không phải là một trong những lần khó chọn nhất, thậm chí còn chẳng đáng để lưu tâm.
“Chúng ta trì hoãn quá nhiều thời gian vì vật thí nghiệm này rồi, bây giờ đi kiểu gì? Xông ra ngoài à?”
Đại Vũ hỏi.
Đại trưởng lão bĩu môi:
“Điên à, bên ngoài là bộ đội chủ lực của Trần thị cùng với bán thần Trần Dư, chúng ta có chín cái mạng cũng không đủ sức xông ra ngoài.”
“Ta không muốn đối đầu trực diện với họ, vì ta không muốn tổ chức Vương Quốc và Future biết tin ta còn sống.”
Khánh Trần đứng dậy:
“Bị trùng mặt người ngăn cản mà Tông Thừa còn có thể lặng lẽ rời đi, chứng tỏ trong phòng thí nghiệm còn có một lối thoát được chuẩn bị cho các nhân viên nghiên cứu.”
“Không có.”
Đại trưởng lão lắc đầu:
“Ta không thấy lối đi nào cả, nếu muốn đi khỏi đây thì chỉ có thể đánh cuộc tính mạng nhảy xuống sông ngầm trôi theo dòng nước. Có lẽ trôi đến tận cùng có thể chạy thoát, có lẽ sẽ chết đuối trong sông, không ai biết chắc được. Trong căn cứ này có nhiều bình dưỡng khí, nhưng khí oxy bị rò rỉ rồi từ lâu.”
Khánh Trần trầm tư, nhất định có một lối thoát hiểm, hơn nữa Tông Thừa rời khỏi đây bằng con đường này.
Nhưng lối thoát hiểm này sẽ nằm ở đâu?
Thật ra, trong lòng Khánh Trần đã có đáp án.
...
Trên vách đá của hang động, Trần Dư bình tĩnh đứng bên bờ vực, yên lặng nhìn vực sâu đen ngòm bên dưới.
Một sĩ quan Trần thị nói:
“Cấp trên, thang đi xuống dưới sẽ nhanh chóng được dựng xong, cho bọn ta 20 phút.”
Trần Dư ừ một tiếng, hắn nhìn bên dưới, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, mười mấy công binh xách thang rút tới, họ cấp tốc đo lường tính toán rồi bắt đầu lắp thang.
Chỉ lát sau sáu chiếc thang đã kéo dài đến tận đáy của vách đá.
Công binh bám thang leo xuống, vừa leo họ vừa dùng khí áp cố định thang, để sáu chiếc thang bám chắc vào vách đá.
Binh sĩ Trần thị nối đuôi nhau leo xuống đáy vực như kiến tha mồi về tổ, còn Trần Dư ngồi trên một Thanh Ngưu bay xuống.
Sĩ quan xuống đến nơi trước tiên, ngay lập tức chia nhau ra, một nhóm đi lên thượng du tìm kiếm, một nhóm xuống hạ du lục soát.
Chẳng bao lâu sau, họ cũng nhìn thấy bình chứa pha lê dày đặc trên vách đá, cùng với bảng tên kim loại trên mỗi bình chứa.
Trần Dư chứng kiến cảnh này, cảm thấy mình đã tiến đến rất gần, rất gần với bí mật thành thần.
Nhưng ngay sau đó, hắn ngồi trên lưng Thanh Ngưu nhìn bốn Lý Thúc Đồng đứng dàn hàng ngăn cản đường đi của họ.
Trần Dư cười khẩy:
“Cho rằng như vậy là có thể ngăn cản được ta ư? Các ngươi đã là cá nằm trên thớt rồi, chạy đến dưới này rồi thì đừng đi ra nữa.”
Nói xong, Lakshmi bên cạnh hắn bay ra đánh với bốn Lý Thúc Đồng.