Nhưng đối phương không đối đầu trực diện mà xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hô to:
“Tiểu tử Trần Dư đến rồi! Tiểu tử Trần Dư đến rồi!”
Nói thật, Trần Dư chưa bao giờ nhìn thấy Lý Thúc Đồng ngu xuẩn như vậy…
Quả thật là phá hủy hình tượng của bán thần…
Nhưng tốc độ chạy trốn của nhóm Lý Thúc Đồng này chậm hơn Lakshmi nhiều, chỉ trong vài giây ngắn ngủi bốn Lý Thúc Đồng đã bị tiêu diệt.
Thật ra khi nhìn tranh của mình nghiền áp Lý Thúc Đồng như thế, trong lòng Trần Dư vẫn có chút sung sướng.
Trần Dư nói với giọng lạnh tanh:
“Tăng tốc độ, lật tung cả nơi này lên cho ta, đừng để họ chạy mất!”
Một sĩ quan nói:
“Ngài yên tâm, bọn ta đã dùng sóng âm thăm dò địa hình, phía trước là ngõ cụt.”
…
Cùng lúc đó, giọng của Lý Thúc Đồng cũng vọng đến phòng thí nghiệm.
Đại Vũ nói:
“Trần Dư đến rồi, chúng ta phải rời đi ngay bây giờ. Rốt cuộc ngươi có biết chúng ta phải ra khỏi đây bằng cách nào không?”
Khánh Trần nhìn hắn, đột nhiên hỏi:
“Ngươi cảm thấy tại sao trước khi đi Tông Thừa phải thả vật thí nghiệm ra? Hắn là một người thận trong, vừa ra khỏi bình chứa pha lê đã biết phải xé bảng tên đi để tránh cho có người biết thân phận của mình. Vậy tại sao hắn phải làm điều thừa như thả vật thí nghiệm ra trước khi đi? Như thế chẳng phải là tự gây trở ngại cho mình hay sao?”
Mọi người trầm tư.
Khánh Trần nói:
“Vì căn phòng nhốt vật thí nghiệm chính là nơi hắn muốn đi, chỉ cần thả vật thí nghiệm ra là hắn có thể đến đó. Đi thôi, chúng ta biểu diễn ảo thuật cho Trần Dư, một ảo thuật gia giết gần mười nghìn binh sĩ của hắn biến mất trong căn phòng bí mật cuối hành lang. Đại Vũ, cất xác của vật thí nghiệm vào nhẫn không gian.”
Bấy giờ Đại Vũ chợt nhận ra, chắc chắn Khánh Trần đã nghĩ đến điều này từ trước, cho nên mới bảo hắn triệu hồi thần Phật trong tranh ra làm vệ sinh, quét dọn tro bụi và dấu chân.
Chẳng qua hắn cũng phát hiện Khánh Trần mở miệng sai khiến mình càng ngày càng thuận buồm xuôi gió hơn.
Nghĩ đến thần khí vải liệm, Đại Vũ quyết định tạm thời nhẫn nhịn.
Khánh Trần quay người đi đến căn phòng từng giam giữ vật thí nghiệm không chút do dự.
Hắn đi đến trước một bình chứa pha lê và đẩy mạnh nó ra, bên dưới bình chứa là một chiếc cầu thang nhỏ hẹp!
Đại Vũ và những người khác đều vô cùng kinh ngạc, thậm chí họ không biết Khánh Trần tìm được lối ra này từ khi nào!
“Chỉ sợ vật thí nghiệm kia không ngờ được con đường thoát ra mà nó khát khao thật ra lại ở ngay nơi nó từng ở, đúng là trớ trêu.”
Đại Vũ thở dài.
“Trên đời lắm điều trớ trêu.”
Khánh Trần cười nói:
“Đi thôi, chúng ta đi khỏi đây.”
Đại trưởng lão thở phào nhẹ nhõm:
“Ta còn tưởng lại phải đánh với bán thần Trần thị một trận nữa, ta đã chuẩn bị tâm lý hy sinh cả rồi.”
Khánh Trần nhìn phòng thí nghiệm u ám, nói khẽ:
“Sớm muộn gì cũng có ngày phải giết hắn, nhưng giờ chưa phải lúc. Đại Vũ, thả toàn bộ tranh của ngươi ra che mắt binh sĩ Trần thị và Trần Dư, để họ tìm đến đây chậm một chút.”
Nói xong, Khánh Trần sắp xếp cho mọi người nối nhau đi xuống cầu thang, còn hai Lý Thúc Đồng chịu trách nhiệm đặt bình chứa pha lê về vị trí cũ, sau đó xông ra ngoài.
…
Trong vực sâu u ám, mấy trăm bính sĩ Trần thị đeo thiết bị nhìn đêm và nhanh chóng tiến về phía trước.
Họ không dùng đạn dẫn đường, vì họ đeo thiết bị nhìn đêm cũng đủ để nhìn rõ nơi này, trái lại đạn dẫn đường sẽ đánh mất ưu thế nhìn đêm.
Đằng trước, khi Lakshmi tấn công Thần Nữ rõ ràng ra tay tàn nhẫn hơn trước kia, ít nhiều gì cũng chứa chất ân oán cá nhân trong từng đòn đánh.
Trần Dư ngồi trên Thanh Ngưu chờ đợi với vẻ mặt bình tĩnh.
Sau khi dọn sạch bên ngoài, tất cả binh sĩ xông vào phòng thí nghiệm, tức tốc tìm kiếm từng ngọn cây cọng cỏ, mỗi ngóc ngách bên trong.
Nhưng họ phải thất vọng ngay rồi, toàn bộ các thiết bị đều không phát hiện ra một chút dấu hiệu của sự sống ở nơi này.
Đám người bị họ đuổi giết dường như bốc hơi khỏi nhân gian!
Giống như một thám tẻ truy đuổi hung thủ, đi ngang qua hành lang của con tàu tốc hành phương Đông, đuổi theo từ đầu xe đến đuôi xe.
Nhưng sau khi hung thủ tiến vào khoang tàu cuối cùng, hắn trình diễn một màn ảo thuật, biến mất không thấy tăm hơi.
Chỉ còn lại một lá bài Joker bị ném vào trong lò thiêu rỗng tuếch trong kho dữ liệu.
Bộ đội Trần thị dùng thiết bị rà quét sonar, dùng máy dò sự sống, kết quả đều không thu hoạch được gì.
Trần Dư hờ hững cầm lá bài Joker kia, hắn nở nụ cười gằn.
Đám Khánh Trần giết gần mười nghìn binh sĩ Trần thị, trêu đùa tập đoàn quân Trần thị mấy ngày liền, bây giờ lại còn dám để lại một lá bài khiêu khích.
Tuy hai bên vốn đã là kẻ thù quyết không đội trời chung, nhưng không có mấy ai dám khiêu khích một bán thần của Liên Bang như thế!
Và hơn hết là đối phương đã mang đi toàn bộ ổ cứng và tài liệu bên trong trước khi mình tìm đến nơi này.
Bí mật thành thần mà hắn hằng mong ước cũng biến mất theo.
Đây mới là thứ quan trọng nhất.